Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 102



Nàng thường xuyên khóc nấc, miệng lẩm bẩm kêu đau, nói rằng da thịt mình bị nấu rữa ra, rồi điên cuồng dùng tay cấu xé thân mình.

Về sau, da bắt đầu lở loét, khuôn mặt cũng bị hủy hoại hoàn toàn.

Ngay cả danh y trong kinh được mời đến, kê bao nhiêu đơn thuốc cũng vô ích.

 

Quận công Quách đành viết một phong thư, nhờ người mang đến cho chân nhân Nam Dương.

Vị đạo sĩ ẩn cư tu hành kia đúng là người có bản lĩnh thực sự. 

Ông ta mang theo hai đồ đệ xuống núi.

Một trong hai tên đồ đệ ấy là Tân Thần, xếp thứ năm, thường được gọi là Ngũ Lang.

 

Bệnh lạ của Quách Du là do âm tà quấn thân, cũng là chứng rối loạn do kinh hãi quá độ gây ra.

Thuốc men bình thường đã không thể trị nổi.

 

Đơn thuốc của chân nhân là phép “dĩ hình bổ hình” — dùng hình chữa hình.

Phải dùng da của mười hai cô gái có cùng năm, cùng tháng, cùng ngày sinh với Quách Du, lóc lấy da, điều chế thành thuốc, mỗi ngày bôi lên người nàng suốt một năm mới có thể khỏi hẳn.

 

Người đầu tiên bị chọn chính là hai nha hoàn thân cận của Quách Du — Huệ Nhi và Chất Đồng.

Vì hai người đó vốn cùng sinh nhật với nàng.

 

Tống Thao đoán hoàn toàn không sai — kẻ c.h.ế.t đâu chỉ có sáu t.h.i t.h.ể nữ ở bờ sông. 

Linh Xảo là kẻ cuối cùng bị bắt, ngoài ra còn có năm t.h.i t.h.ể khác đã bị lột da, đang được ngâm trong thùng thuốc ở hậu viện đình Ngọc Trâm.

Nói cách khác, chỉ cần thêm một cái c.h.ế.t của Linh Xảo nữa, Quách Du sẽ được cứu sống.

 

Tất cả những điều này, Tống Thao nghe được từ miệng Quách Du.

 

Khi nàng nhìn thấy t.h.i t.h.ể người phụ nữ nằm trên giường lúc đó, ban đầu còn chưa dám chắc đó là Quách Du.

Cho đến khi "thi thể" đột nhiên mở mắt ra.

Tống Thao lập tức cảnh giác, rút con d.a.o găm giấu trong tay áo ra.

 

Lưỡi d.a.o dí sát vào cổ họng, “thi thể” kia đảo đôi mắt vẩn đục, âm u, cất giọng trước:

"Ngươi định g.i.ế.c ta sao?"

 

Nàng nằm im không nhúc nhích, giọng khàn đặc, chẳng chút sợ hãi, chỉ bình thản đến lạ.

Thế nhưng nàng lại rơi nước mắt. 

Khóe mắt lặng lẽ nhỏ xuống những giọt lệ không tiếng động.

Trên thân thể đầy m.á.u thịt lở loét ấy, nước mắt chảy ra lại là một màu đỏ như máu.

 

Tống Thao từng có duyên gặp Quách Du một lần.

Dù giờ giọng nàng đã mất đi vẻ lanh lợi, tươi tắn thuở nào, nhưng Tống Thao vẫn có thể chắc chắn: người này chính là Quách Du.

 

Nàng chau mày, toàn thân lạnh buốt:

"Tam tiểu thư... sao người lại ra nông nỗi thế này?"

 

Quách Du nghe nàng gọi mình là “Tam tiểu thư”, khựng lại một thoáng, rồi bật khóc nức nở.

Giọng nàng khàn đặc, tiếng khóc vừa chát chúa vừa ai oán, tuyệt vọng đến cực điểm.

 

Trong căn phòng âm u, ánh nến lay lắt, màn giường trắng muốt như khăn tang, mà Quách Du thì chẳng khác gì oan hồn đang khóc dưới địa ngục.

 

Tống Thao sợ tiếng khóc của nàng sẽ dẫn người đến, vội ấn d.a.o sâu thêm chút nữa:

"Đừng khóc nữa! Im miệng!"

 

"Ừm…"

Quách Du nấc nghẹn, bị quát như một đứa trẻ, tủi thân vô cùng.

Nàng chớp mắt, nghẹn ngào hỏi:

"Ngươi… ngươi nhận ra ta, vậy ngươi là ai?"

 

"Đừng lo ngươi ta gì cả. 

Nói ta nghe, tại sao ngươi lại thành ra thế này?"

 

"Chuyện này… dài lắm…"

 

"Vậy thì rút ngắn lại mà nói!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Vâng…"

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Thế là Quách Du kể cho Tống Thao nghe một câu chuyện.

Không quá dài, cũng không quá ngắn — chính là cuộc đời từng rực rỡ của một tiểu thư phủ Quận công tên Quách Tam tiểu thư, cùng hành trình bị số phận nấu chín của một tỳ nữ tên Thu Ngọc.

Chuyện kể xong, nước mắt Quách Du lại lặng lẽ tuôn rơi.

 

Tống Thao trầm mặc, không nói nên lời.

 

Quách Du nói:

"Ngươi muốn biết gì, ta đều có thể kể. 

Dù ngươi là ai, ta chỉ cầu ngươi một điều — g.i.ế.c ta đi. 

Cho ta một cái c.h.ế.t sạch sẽ."

 

"Ngươi còn có cơ hội sống, cớ sao lại nhất quyết tìm đến cái chết?"

 

"Ta không cần bọn họ cứu! 

Một lũ đao phủ khoác áo đạo đức! 

Chính họ hại c.h.ế.t Thu Ngọc, rồi g.i.ế.c cả Huệ Nhi với Chất Đồng của ta, còn bao nhiêu cô gái vô tội nữa cũng vì ta mà chết! 

Ta hận bọn họ! Hận đến tận xương tủy!"

 

Giọng Quách Du bỗng trở nên căm hận cực độ, rít qua kẽ răng:

 

"Ta chịu bao nhiêu tra tấn, đau đớn đến mức như bị róc da, đục tủy. 

Ta từng cầu xin mẫu thân g.i.ế.c ta, bà lại khóc mà bảo không nỡ.

Đủ rồi! Quá đủ rồi! Không nỡ ư? 

Cái gọi là ‘không nỡ’ chẳng qua là cái cớ. 

Bọn họ cố sống cố c.h.ế.t giữ ta lại, chẳng qua vì hôn sự kia, vì muốn đem ta gả cho một lão già mà thôi!

 

Ta hận bọn họ! 

Chính bọn họ khiến ta sống không bằng chết, muốn c.h.ế.t cũng không thể! 

Ta hận cái thế gian bẩn thỉu này, hận những gương mặt nửa người nửa quỷ kia! 

Ta đã chẳng còn gì cả, giữ lại cái mạng này để làm gì? 

Bọn họ muốn ta sống, ta cứ phải c.h.ế.t cho bằng được, tuyệt đối không để họ toại nguyện…

 

Dao của ngươi đã kề lên cổ ta rồi, chắc chắn là đến g.i.ế.c ta đúng không? 

Nhanh lên đi! Giết ta đi!"

 

Ánh mắt Quách Du đỏ như máu, tràn đầy cuồng loạn, gào lên tha thiết nhìn Tống Thao.

Nghe xong, Tống Thao lại rút d.a.o về.

 

Quách Du hoảng hốt:

"Ngươi đang làm gì vậy?! 

Sao không g.i.ế.c ta đi! Mau ra tay!

Ta hiểu rồi, ngươi sợ sau khi g.i.ế.c ta sẽ không thể rời khỏi đây đúng không? 

Không sao, ta có cách giúp ngươi.

 

Nghe kỹ đây: phía đông sân, dãy vườn sát hành lang, ban đêm ngươi dùng tay bới gốc tường, bên dưới có một tấm ván gỗ, dưới tấm ván ấy là một cái hố.

Ngươi chui xuống hố, ra ngoài là một khu vườn. 

Nếu có lính canh, bọn chúng sẽ đứng ở cửa vòm trăng. 

Ngươi rẽ vào bồn hoa né cửa đó, rồi men theo núi giả mà lên bờ.

 

Trong núi giả có một đường nhỏ quanh co, cuối đường có một khe hẹp cụt. 

Ta giấu sẵn một tay nải ở đó. Bên trong có y phục tiểu đồng, ngươi thay vào. 

Đến giờ Dần, trời chưa sáng, sẽ có một tiểu đồng tên là Thạch Đầu đi qua đó kéo thùng vệ sinh về hậu viện. 

Ngươi giả tiếng mèo kêu ba lần, hắn sẽ nghĩ cách đưa ngươi vào trong.

Ông lão thu nước thừa ở hậu viện – lão Kính – sẽ giấu ngươi trong thùng gỗ, lặng lẽ đưa ngươi ra khỏi phủ Quận công.

 

Ta từng có ơn với Thạch Đầu, cháu gái của lão Kính cũng từng là nha hoàn hầu ta. 

Cái hố trong vườn ấy là do Huệ Nhi và các nàng cùng ta đào. 

Vốn dĩ ta định trốn đi trước khi xuất giá, ta đã chuẩn bị suốt một thời gian dài, mọi thứ đều đã sắp xếp thỏa đáng... chỉ tiếc rằng giờ ta đã thành ra thế này…"