Đạo nhân Thiên Sư kể rằng, chiếc chuông sen trong tay ông ta vốn là lễ vật do một nhà sư người Oa Quốc vượt biển mang đến dâng lên hoàng đế nhà Đường.
Nhà sư Oa Quốc ấy nói, vật này vốn thuộc về Trung Thổ, nên nay trả về cố chủ.
Lúc đầu Đường hoàng rất hứng thú, nhưng sau khi phát hiện nó chỉ là một chiếc chuông không phát ra âm thanh, liền tiện tay ban thưởng cho Hộ Quốc Thiên Sư.
Đạo nhân Thiên Sư chính là đệ tử truyền y bát của Hộ Quốc Thiên Sư triều Đường.
Ông nói sư phụ từng dặn: chiếc chuông sen ấy không phải không thể kêu, mà là thân phận người phàm không thể làm nó phát ra âm thanh.
Không thể rung chuông, nó lưu truyền thế gian, chẳng khác gì vật bỏ đi.
Đến tay đạo nhân Thiên Sư, chuông đã trải qua hơn hai trăm năm.
Đạo nhân tính cách hào sảng, lại chưa có truyền nhân kế thừa y bát.
Thấy Huyền Cơ xem chuông như báu vật, ông dứt khoát tặng luôn cho hắn.
Huyền Cơ đã mất năm mươi năm để chứng minh lời Thiên Sư đạo nhân không sai.
Chiếc chuông ấy quả thật không phải vật của trần gian.
Chuông dẫn hồn có thể trấn hồn, khóa hồn.
Và rồi hắn nghĩ ra một cách diệu kỳ để hóa giải thiên kiếp của mình.
Cách ấy chính là nhét chuông dẫn hồn vào cơ thể Tống Thao, rồi đem nàng nhốt trong quan tài, chôn sống.
Vì có chuông dẫn hồn tồn tại, hồn phách của Tống Thao sẽ không thể rời khỏi thân xác, như vậy sẽ trở thành một người c.h.ế.t dở sống dở, bị giam cầm vĩnh viễn trong quan tài, không thể bước vào âm phủ.
Huyền Cơ biết cách này quá tàn độc, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Kẻ yếu bị kẻ mạnh ăn thịt, đó chẳng phải là quy luật sinh tồn ở thế gian này sao?
Hắn phải ngăn cản thiên kiếp của mình, như vậy thì có gì sai?
Huyền Cơ vốn từng có giao tình với Quận công họ Quách.
Tuy là tu sĩ nổi danh, nhưng về quyền thế và địa vị, hắn vẫn kém xa nhà họ Quách.
Hắn cân nhắc rất nhiều, thấy rằng nếu muốn kế hoạch vẹn toàn không sơ hở, thì cần có quyền quý như Quách gia hỗ trợ.
Việc Quách Du mắc bệnh vốn không nằm trong toan tính của hắn, nhưng lại là chuyện trời giúp hắn.
Vì chịu ra tay chữa bệnh cho Quách Du, Quận công vô cùng cảm kích, hoàn toàn không ngờ đến việc sinh mệnh của chính nữ nhi mình đã sớm bị hắn đưa vào bàn cờ.
Huyền Cơ không hề sợ sau này bọn họ biết rõ chân tướng.
Cái c.h.ế.t của Quách Du đã là chuyện chắc chắn.
Cho dù thế tử nhà Quận công có bản lĩnh hơn người ở kinh thành, thời gian qua đi, cũng không vì một người đã c.h.ế.t mà trở mặt với một cao nhân như hắn.
Chốn danh lợi không cha con, trước lòng tham chẳng có thân tình, ấy là quy tắc bất biến của cõi thế gian này.
Về phần Tống Thao, trước khi hạ táng, hắn có cả đống cách để khiến nàng câm miệng.
Ví như sinh mệnh của nàng thêu nữ đang mang thai kia chẳng hạn.
Huyền Cơ tự cho mình vẫn còn chút từ bi.
Hắn nói với Tống Thao rằng, sau khi chôn cất nàng xong, bất kể là cô thêu nữ đang mang thai kia, hay hai người giúp nàng cải trang rời phủ—là Thạch Đầu và lão bá—hắn đều có thể ra mặt, thay nàng cứu họ ra khỏi tay Quận công họ Quách.
Người hắn thấy có lỗi, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Tống Thao.
Còn về gã tiểu ca họ Chiêm kia, không phải hắn không muốn cứu, mà là vì nhà họ Lư và hắn vốn có thâm thù, từ lâu đã tuyên bố sẽ lấy mạng hắn để trả thù máu.
Huyền Cơ nói, Chiêm Thế Nam… đã chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Thao không tin.
Hôm ấy, Di ca từng nói sẽ chờ ở đầu ngõ bên ngoài phủ Quận công, chỉ cần nàng thổi chiếc còi sứ kia, sẽ lập tức xông vào cứu nàng.
Thế nhưng hôm đó, đầu ngõ phủ Quận công đầy rẫy binh lính.
Tống Thao chính vì sợ hắn sẽ vì nàng mà mất mạng, nên mới không thổi chiếc còi đó.
Nhưng Huyền Cơ lại nói, trước khi nàng bị bắt, hành tung của Chiêm Thế Nam đã sớm bị lộ, bị người truy sát.
Không, phải nói chính xác hơn—là từ trước đó nữa.
Ngay từ khi hắn lấy thân phận Bùi Tống, đến nha môn Tân Kiến làm bổ đầu, Lư Bảo Chính đã sớm từ chỗ thế tử Quận công mà biết rõ thân phận thật của hắn.
Lư Bảo Chính không vội ra tay, mà chỉ lạnh lùng nói với thế tử rằng:
"Chiêm A Di này, cuối cùng cũng sẽ c.h.ế.t trong tay ta."
Ngay từ lúc hắn quay trở lại, số mệnh đã định sẵn là không còn đường sống.
Tống Thao bỗng nhiên hiểu ra—thì ra cả nàng và Di ca, đến cả thân phận làm bọ ngựa hay chim sẻ cũng chẳng có.
Họ chẳng qua chỉ là hai con ve sầu, vui mừng tự đắc mà đậu trên cành cây, không hề hay biết sau lưng đã giăng sẵn tầng tầng thiên la địa võng.
Ván cờ thuộc về nàng và Di ca, từ đầu đã là một ván cờ chết.
Ba ngày sau, là ngày hạ táng Quách Du.
Trước cửa phủ Quận công, cờ tang trắng đã được treo lên từ sớm.
Không ai hay biết rằng, trong cỗ quan tài của Quách Du, ngoài nàng ta ra, còn có một cô gái khác được đưa vào làm vật chôn cùng.
Người ấy, chính là hung thủ từng lẻn vào phủ Quận công, g.i.ế.c c.h.ế.t tam tiểu thư Quách gia.
Từ lúc nàng bị bắt, phu phụ Quận công đã lớn tiếng tuyên bố:
Sẽ để nàng c.h.ế.t theo con gái họ, bắt nàng chôn cùng—chết cũng không được toàn thây.
Quận công phu nhân khóc đến nỗi hóa thành người nước mắt, phải có người dìu mới không ngã quỵ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Bà ta không ngừng nức nở:
"Tam nương à, con của mẹ, sao con nỡ rời bỏ mẹ mà đi… để mẹ sống làm sao đây…"
Ai nhìn vào cũng đều thấy—bà là một người mẹ vừa mất con, đau đớn đến tột cùng.
Ai nhìn vào cũng đều cho rằng—bà ta thương Quách Du như mạng sống của mình.
3.
Tháng Giêng năm Đinh Dậu, Quận công họ Quách hạ táng con gái.
Dân chúng đổ ra đường xem, chen chúc đông như nước lũ.
Đội ngũ đưa tang kéo dài dằng dặc, cảnh tượng trang nghiêm tĩnh lặng.
Tiền giấy rải đầy mặt đất, tiếng kèn đám ma vang lên ai oán, tiếng khóc rền vang khắp phố.
Không ai hay biết, trong chiếc quan tài kia, có một cô gái bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, miệng bị bịt kín, đang trợn trừng đôi mắt kinh hoàng tột độ trong bóng tối chật hẹp, ra sức giãy giụa.
Nàng giống như một con cá bị m.ổ b.ụ.n.g moi ruột, bên trong bị nhét một chiếc chuông sen.
Đường chỉ khâu bằng vỏ dâu không kín, m.á.u rỉ ra nhuộm đỏ y phục.