Cho nên khi Huyền Cơ nói tiếp:
"Nếu có một con gấu, sống sâu trong rừng núi bao năm, chưa từng hại mạng người, bỗng một ngày hiểu được thiên đạo, biết rằng mình rồi sẽ bị một người g.i.ế.c để lấy mật.
Vì muốn tự bảo vệ mình, nó g.i.ế.c người đó trước, tiểu hữu thấy nó có sai không?"
Tống Thao mím môi, lạnh lùng nhìn hắn:
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Đêm tuyết cuối năm, ngày rằm giữa đông, đèn cá dẫn hồn.
Ấy là một kiếp nạn mà sư phụ ta từng vì ta mà nhìn thấu lúc ta còn bé"
Huyền Cơ thở dài, giọng xa xăm.
"Phàm nhân tu đạo, vốn là nghịch thiên mà đi.
Sư phụ nói ta tuy là căn cơ tu đạo, nhưng đến khi quy hoàn hợp đạo, vẫn không tránh khỏi kiếp nạn giáng xuống.
Từ xưa tu chân là đồng tu với mệnh.
Kẻ độ kiếp, phần lớn tan biến giữa nhân gian.
Ta thân là tu sĩ, lẽ ra nên thương xót cõi đời, nhưng nếu ngay cả bản thân còn chẳng bảo toàn nổi, thì làm sao thương nổi người khác?
Thế gian này, người tham kẻ giận chẳng khác nào rắn độc hổ dữ.
Lão đạo là con gấu muốn đắc đạo ấy mà thôi.
Nếu tiểu hữu hỏi tâm đạo của ta là gì, vậy thì ta nguyện nói thẳng:
Tâm đạo của ta, chính là thành công đắc đạo."
Tống Thao không hiểu, nàng kinh ngạc nhìn Huyền Cơ, chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm:
"Cái gì mà rằm mùa đông, cái gì mà đèn cá dẫn hồn, ngươi không phải tu tiên, mà là tu đến hóa điên rồi đấy chứ?"
Huyền Cơ vuốt râu, lắc đầu:
"Đèn cá dẫn hồn, đó là quẻ tượng năm xưa sư phụ ta bói cho ta.
Có câu, đèn cá mở cửa địa phủ, dẫn hồn xuống Hoàng Tuyền — ngụ ý rằng kiếp nạn của lão đạo sẽ đến từ âm giới.
Năm Canh Thìn, tháng Chạp, đêm tuyết rằm giữa mùa đông, chính là đêm ngươi chào đời, đó là quẻ tượng sau này ta tự mình bói được.
Tuy không rõ nguyên do, nhưng sau khi ngươi c.h.ế.t sẽ xuống âm phủ, dẫn đến kiếp nạn của ta giáng xuống, khiến ta tan biến khỏi thế gian."
"Vớ vẩn!
Nếu ngươi không hại ta, thì cho dù ta có xuống âm phủ sau khi chết, liên quan gì đến ngươi?"
"Lão đạo không thể đoán sai, sư phụ ta lại càng không thể sai.
Năm xưa chính vì bói được quẻ này, mà người tiết lộ thiên cơ, đứt luôn cơ duyên tu đạo.
Lời quẻ tượng, không thể là giả."
"Ha ha ha, vậy sao không nói quẻ của ngươi cũng là tiết lộ thiên cơ?"
"Quẻ của sư phụ liên quan đến âm giới, còn quẻ của ta là về con người, dĩ nhiên không tính là tiết lộ thiên cơ."
"Vậy rốt cuộc tên đạo sĩ thúi nhà ngươi muốn làm gì?
Vòng vo lòng vòng bao nhiêu chuyện, rốt cuộc ngươi muốn sao?
Nếu ngươi g.i.ế.c ta, chẳng phải ta càng có thể xuống âm phủ tố cáo ngươi hay sao?"
Tống Thao tức đến bật cười.
"Tiểu hữu có biết, năm xưa lão đạo từng cố ngăn chặn việc ngươi ra đời?"
Giọng Huyền Cơ vẫn dịu dàng, nét mặt còn thoáng chút từ bi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Năm đó vùng Giang Nam xảy ra nạn đói kèm ôn dịch, lão đạo hạ sơn, chính là vì ngươi mà đến.
Lúc ấy phụ thân ngươi là Ngô Dung đang chịu án trong ngục, mẫu thân ngươi mang thai bảy tháng, trong lúc giằng co thì ngã xuống đất, nửa đêm khó sinh, sinh ra một thai nhi đã chết.
Sáng hôm sau, bà đỡ đem đứa bé bọc trong tã ném ra bãi tha ma ngoài thành, nào ngờ mệnh ngươi chưa hết, sau lại khóc lên giữa đám mồ hoang, được người khác nhặt về."
"...Phụ thân ta Ngô Dung khi ấy đang chịu án tù, mẫu thân ta mang thai bảy tháng?"
Tống Thao lặp lại câu đó, mắt trợn to, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi.
"Ngươi... ngươi nói lại câu đó lần nữa!"
"Năm ấy vùng Giang Nam gặp nạn đói kèm dịch bệnh, lão đạo hạ sơn..."
"Đạo sĩ thối tha!
Ta g.i.ế.c ngươi!"
Tống Thao bị Tân Thần chế trụ, hai mắt đỏ ngầu, giãy giụa muốn lao về phía Huyền Cơ.
Huyền Cơ nhìn nàng bị đè xuống đất, không thể động đậy, chỉ khẽ thở dài:
"Lão đạo nói với ngươi những điều này, chỉ mong ngươi hiểu rõ, mọi sự trên đời đều có nhân quả, có định số.
Sai chẳng phải là ta, ngươi cũng đừng oán hận ta."
"Ngươi nói xằng nói bậy! Ngươi cứ đợi đấy!
Tên đạo sĩ thối tha!
Nếu ta có chết, nhất định sẽ xuống âm phủ kiện ngươi, khiến ngươi đúng như ý nguyện mà c.h.ế.t dưới thiên kiếp!"
"Tiểu hữu e rằng sẽ không có cơ hội xuống âm phủ nữa đâu.
Lão đạo đã chuẩn bị cho ngươi một nơi tốt hơn."
2.
Huyền Cơ sẽ không nói cho Tống Thao biết, hắn đã chờ đợi ngày này bao lâu.
Từ cái ngày hắn khao khát đắc đạo thành chân, từ khi biết mình sẽ c.h.ế.t vì thiên kiếp, ngoài việc tu đạo, cả đời hắn đều chỉ làm một việc: nghĩ cách để tránh thoát kiếp nạn ấy.
Năm Thiên Thành thứ năm, hắn tình cờ từ tay một đạo nhân Thiên Sư mà có được một chiếc chuông sen.
Chiếc chuông ấy chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, bên trong có lưỡi chuông, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Đạo nhân Thiên Sư nói, vật này không thuộc trần gian, vốn là pháp khí dẫn hồn.
Tương truyền thuở xưa, khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, trời đất hỗn độn chưa phân minh, phu nhân của ngài là Thái Nguyên Thánh Mẫu đã tạo ra rìu khai thiên, c.h.é.m mở núi Bất Chu.
Thời thượng cổ, người, quỷ, thần chưa có thứ bậc rõ ràng.
Về sau, Cộng Công nổi giận húc đổ núi Bất Chu, khiến thiên hà đổ xuống, nhân gian chìm trong đại hồng thủy.
Nữ Oa vá trời, nhưng vô số linh hồn c.h.ế.t oan trong họa diệt sinh linh lại không có chốn dung thân, vất vưởng dương thế, khiến cõi đất lần nữa rơi vào hỗn mang, thiện ác chẳng phân.
Con trai Cộng Công là Hậu Thổ, không tiếc lấy thân hóa đạo, lập nên U Đô Minh Phủ, khai mở luân hồi lục đạo.
Để dẫn vong hồn dương thế vào U Đô, Hậu Thổ nương nương đã dùng đá Hoàng Tuyền chế tạo ra ba chiếc chuông dẫn hồn.
Tương truyền khi Hậu Thổ nương nương dùng nước Hoàng Tuyền để tẩy rửa chuông, bỗng có một vị thần không thuộc về nơi đó bò ra từ vùng đất ô uế ven bờ.
Vị thần ấy nói mình lạc vào nơi này, đã ăn phải vật Hoàng Tuyền, chân thân mục rữa, đọa lạc thành tà thần.
Nàng ta lấy tay che mặt khóc nức nở, bảo rằng bản thân đã không thể quay về cố quốc, không còn được thần dân nơi ấy chấp nhận nữa.
Hậu Thổ động lòng trắc ẩn, tặng nàng một chiếc chuông dẫn hồn và một vò nước Hoàng Tuyền, bảo nàng tự tìm một con đường để quy về.
Hai chiếc chuông còn lại, sau khi Hậu Thổ nương nương nhập luân hồi, thì rơi vào tay Phong Đô Đại Đế.
Phong Đô Đại Đế lại ban chuông cho Chủ Vô Thường.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Chủ Vô Thường truyền xuống cho Hắc Bạch Vô Thường.
...