Quách Lăng vẫn chưa xuống ngựa, tay nắm dây cương, khẽ cười nhạt, cúi người làm lễ với Ngô Dung mà không hề có chút cung kính:
"Ngô đại nhân, từ lâu đã nghe danh."
Giọng hắn cao vút, mang theo sự ngạo mạn kiêu căng.
Giờ đây Quách Lăng là quan trong kinh, xét theo lễ thường, một huyện lệnh thất phẩm như Ngô Dung quả thực không thể nhận lễ của hắn.
Cái lễ này, rõ ràng là hắn nể mặt lão phủ doãn, cũng là đang cho Ngô Dung một con đường lui.
Nếu Ngô Dung biết điều, giờ phút này nên ngoan ngoãn đứng sau lưng nhạc phụ, làm một con ch.ó được nhạc phụ che chở, để mọi chuyện kết thúc êm đẹp.
Thế nhưng Ngô Dung lại mặt lạnh như sắt, chẳng buồn đáp lời Quách Lăng.
Ông giơ cao thẻ bài trong tay, xoay người quát lớn với đám người Lục Hành đang giằng co phía sau:
"Mau mở quan tài ra!"
Lục Hành cùng thuộc hạ lúc này mới kịp phản ứng, lập tức rút rìu nhỏ bên hông, trèo lên quan tài, bắt đầu nạy từng chiếc đinh sắt gắn trên nắp.
"Ngô Dung, thằng nhãi kia!
Dừng tay! Mau dừng tay!"
Tình thế lúc này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của nhà họ Quách.
Lão phủ doãn được khiêng tới, giờ giận đến mức không kiềm nổi, trượt chân ngã lăn xuống kiệu.
Có người vội đỡ ông ta dậy, thân thể ông run rẩy, nhưng chỉ cần một mệnh lệnh, toàn bộ binh lính phủ nha lập tức đổi trận tuyến, đứng im bất động, không dám nhúc nhích.
Chỉ còn lại mấy người của Lục Hành, trong lúc bị xô đẩy, đã nạy được đinh sắt, nhưng chưa kịp trèo xuống thì đã bị vệ binh phủ Quận công đè chặt.
Quận công họ Quách cười nhạt, lạnh lùng phán một câu với đoàn đưa tang:
"Hạ táng!"
Khung cảnh lập tức rền vang tiếng khóc than.
Mấy đại hán bước tới, nhanh chóng đóng lại nắp quan tài, rồi dùng giá gỗ nâng cả cỗ quan lên, chuẩn bị hạ táng.
Dưới mệnh lệnh của lão phủ doãn, Ngô Dung cũng bị người đè chặt, ép nằm úp xuống đất.
Ông trợn mắt, đỏ ngầu, nhìn cỗ quan tài đang bị nâng đi, gào lên như xé cổ họng:
"Nhạc phụ đại nhân!"
4.
Ngày hôm đó, trong cỗ quan tài, Tống Thao đã nghe thấy tiếng hét của ông.
Từng tiếng “Nhạc phụ đại nhân” xé gan xé ruột vang lên, cũng không thể lay động trái tim sắt đá của lão phủ doãn.
Ngược lại, lại khiến Ngô Dung đau đớn đến ruột gan đứt đoạn.
Tống Thao nước mắt tuôn trào, nức nở run rẩy trong bóng tối, không ngừng lấy đầu đập mạnh vào nắp quan tài.
Trong cơn choáng váng đầm đìa máu, nàng mơ hồ nghe được tiếng thì thầm của Ngô Dung:
"Con bé là một đứa tốt mà...
Lan nha đầu là đứa rất tốt..."
Hoàng hôn rơi xuống sườn núi, ánh tà dương cuối cùng nhòe lẫn trong gió lạnh thổi qua cả vùng núi đồi tràn ngập tuyệt vọng.
Khoảnh khắc ấy, Ngô Dung không hề hay biết, trong cỗ quan tài, cô gái kia đang nức nở, nước mắt giàn giụa, bị nhét giẻ vào miệng không thể nói thành lời, chỉ có thể khẽ gọi trong lòng một tiếng: “Cha…”
Khoảnh khắc ấy, Tống Thao cũng không hề hay biết, người đàn ông gù lưng quỳ rạp kia đang gào khóc thảm thiết, lại nhớ đến lời nàng từng nói:
"Trên đời này có rất nhiều người như vậy, sao ngài không tin, lửa đá lửa cũng có thể thiêu rụi cả cánh rừng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu con mang thân phận như ngài, con nhất định sẽ không chọn làm kẻ đứng ngoài cuộc.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Làm người, phải sống cho đáng với lương tâm của mình, dù cho lửa đá chỉ bùng lên trong chớp mắt."
Con nha đầu ấy, thật không biết trời cao đất dày.
Ngô Dung vừa khóc vừa bật cười.
Tóc ông, như chỉ trong khoảnh khắc đã bạc đi quá nửa.
Trên gương mặt chỉ còn lại nét tang thương và già cỗi.
Ông nhớ về nửa đời trước, khi còn tràn đầy khát vọng; nhớ về những năm tháng thi đỗ Tiến sĩ, một thời huy hoàng; nhớ về tuổi trẻ nồng nhiệt, cái thời cũng từng không biết trời cao đất dày như nàng.
Ông cũng nhớ đến vị thiên kim tiểu thư phủ doãn năm ấy, người nhất quyết gả cho ông và đứa con chưa kịp chào đời đã đoản mệnh kia...
Người quan trẻ tuổi năm nào, và ông già lưng còng hôm nay - hình bóng hai người, dường như đã chồng lên nhau.
Cuối cùng, Ngô Dung chợt nhớ đến câu ông từng nói với Tống Thao:
"Hãy giữ cho mình một hơi thở, đừng nhìn quá rõ ràng.
Người mà mất đi chí khí, là sẽ chết."
Người mà mất đi chí khí, là sẽ chết.
Ông vừa khóc vừa cười, cười rồi lại khóc, cuối cùng lắc đầu trong bất lực.
Trong lúc lòng đã nguội lạnh, ông dường như cam chịu số phận, khí lực tiêu tan.
Thấy ông không còn phản kháng, đám lính áp giải mới thả lỏng tay một chút.
Ngay lúc ấy, ông đột nhiên bật dậy, vùng thoát khỏi sự khống chế sau lưng, lao thẳng về phía cỗ quan tài đang chuẩn bị hạ huyệt, dốc cả thân già đập mạnh vào đó!
Không ai có thể quên khoảnh khắc ấy.
Ngô Dung—huyện lệnh Tân Kiến—đã đập đầu vào quan tài mà chết, m.á.u b.ắ.n đầy đất.
Ngay giây phút đó, trong quan tài, Tống Thao dường như cũng cảm nhận được điều gì.
Nàng trợn trừng mắt, không giãy giụa nữa.
Con gái biết cha, nhưng người cha ấy, đến c.h.ế.t cũng không biết, cô gái trong quan tài kia, chính là đứa con gái bất hạnh của mình.
Rất nhiều năm sau, Tống Thao vẫn thường sững người nghĩ về ngày hôm ấy.
Không biết, thì cũng tốt.
Nếu biết rồi thì còn phải tuyệt vọng đến nhường nào?
Cũng giống như việc Ngô Dung vĩnh viễn không biết rằng, ngày hôm đó, vợ ông cũng đã treo một sợi lụa trắng trên xà nhà.
Khi tin Ngô Dung c.h.ế.t vẫn chưa được người của Lục Hành kịp truyền về nha môn Tân Kiến, bà đã tự treo cổ rồi.
Nha hoàn khóc nói, khi nghe tin lão phủ doãn bị Quách thế tử đưa đi, phu nhân vừa cười vừa khóc, rồi cuối cùng chỉ buông một tiếng thở dài:
"Lại là lần thứ hai rồi.
Thôi thì... thôi vậy."
Thôi vậy.
Vài năm sau đó, mọi chuyện cuối cùng cũng chìm vào bụi lãng.
Quan sai của Hiến Ty Giang Lăng rốt cuộc vẫn đến trễ một bước.
Tất cả chứng cứ liên quan đến vụ án Phiêu Cô đều đã bị tiêu hủy, chuyến điều tra trở thành công cốc.
Thế tử nhà họ Quách được thăng làm đại quan ở kinh thành, từ đó không bao giờ quay lại.