Phủ Quận công ở Hồng Châu, vẫn là thế lực lừng lẫy khiến người người kiêng dè.
Không ai dám bén mảng tới đào mộ tiểu thư họ Quách.
Chỉ có một người, một nữ nhân điên dại may mắn sống sót, cứ ngơ ngẩn chạy đến vùng hoang dã, miệng lẩm bẩm “Cứu nàng, cứu nàng”, rồi vội vàng đào bới lung tung khắp các gò mả.
Người ta gọi nàng là Linh Xảo.
Mỗi lần như vậy, đều có một người đàn ông chạy tới tìm nàng, vừa khóc vừa kéo nàng về nhà.
Trong quan tài, Tống Thao lặng lẽ như tro bụi.
Nàng từng nghe thấy giọng của Lục Hành.
Hắn và pháp y Chu Văn từng vài lần mò đến, sợ bị nhà họ Quách phát hiện nên chỉ dám đến vào lúc nửa đêm canh ba.
Lục Hành nhà có tiền, mỗi lần đến đều đốt cho nàng rất nhiều đồ cúng.
Hắn nói, từ khi Ngô đại nhân mất, nha môn đã đổi huyện lệnh, hắn không làm bổ khoái nữa mà về nhà nối nghiệp, mở cửa hàng buôn bán.
Chu Văn cũng thôi làm pháp y, giờ là người dưới tay hắn.
Lục Hành nói:
"Tống Thao, nếu dưới đó ngươi thiếu gì, cứ báo mộng cho ta, ta sẽ đốt cho.
Ta cũng lớn tuổi rồi, nhà định thân cho ta rồi, sắp lấy vợ, ngươi không có ý kiến chứ?
Có thì cứ nói. Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ không lấy nữa.
Ngươi không báo mộng gì cho ta cả, chắc là đã đi đầu thai rồi.
Thế thì ta cưới vợ nhé.
Ngươi đầu thai vào nhà ta, làm con gái ta cũng được."
Sau này Lục Hành lấy vợ thật, rồi đến thăm cũng ít dần.
Lâu dần nữa, ngày này qua ngày khác, ngoài người nhà họ Quách, không còn ai lui tới.
Rồi lại lâu hơn nữa, không rõ là mấy năm, đến cả người nhà họ Quách cũng chẳng còn ai đến viếng.
Tất cả những oán hận, không cam lòng, căm giận của Tống Thao, qua tháng năm chồng chất lên nhau.
Nàng giống như Quách Du năm xưa, bị giam cầm trong bóng tối, như nằm trong chảo dầu sôi, muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng chẳng xong.
Như đúng ý Huyền Cơ mong muốn, nàng trở thành một người c.h.ế.t còn sống.
Một kẻ c.h.ế.t đi trong thân xác còn sống, vĩnh viễn không thể bước ra khỏi cỗ quan tài.
Một người c.h.ế.t sống dở, không thể cử động.
Đúng vậy, nàng không thể cử động được nữa.
Khoảnh khắc hơi thở trong thân xác biến mất, nàng cảm nhận rõ cơ thể dần lạnh cứng, tay chân cứng đờ, rồi cuối cùng chẳng thể nhúc nhích.
Nhưng hồn phách vẫn còn, ý thức vẫn hiện diện.
Nàng chỉ là không thể điều khiển cơ thể mình nữa.
Điều này chẳng khác nào nỗi hận chất chồng thêm hận, nỗi oán càng thêm oán.
Tống Thao thề, một ngày nào đó, nàng sẽ ăn sống thịt của Huyền Cơ, uống m.á.u hắn, rút từng khúc xương của hắn cho chó gặm!
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Phải mất rất, rất nhiều năm, nàng mới có thể bình tĩnh gom tất cả oán hận, tuyệt vọng, đau đớn, sợ hãi, gào khóc và điên dại, dần dần thu lại.
Đó là điều mà khi bị nhấn chìm trong bóng tối, sụp đổ vô số lần, phát điên vô số lần, tan nát hy vọng hết lần này đến lần khác, cuối cùng nàng buộc phải chấp nhận.
Nàng cuối cùng cũng hiểu được Quách Du năm xưa.
Đáng sợ là, Quách Du chỉ phải nằm bất động trên giường một năm, còn nàng thì phải nằm trong quan tài mãi mãi.
Cuối cùng, trong quan tài, gương mặt người c.h.ế.t sống dở ấy dần dần lạnh băng, ánh mắt càng ngày càng trống rỗng.
Nàng trở nên tê liệt như một khúc gỗ, vô cảm, không một biểu cảm nào, chỉ còn đôi mắt vẫn mở trừng trừng, ngoài ra hoàn toàn bất động.
Không thể đếm nổi đã trôi qua bao nhiêu năm.
Người nằm cạnh nàng—Quách Du—lúc đầu hơi có mùi, sau thì thối rữa, rồi mục nát đến mức không thể ngửi nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng, chỉ còn lại một bộ xương trắng xóa.
Không nhớ từ khi nào, Tống Thao đã quen với bóng tối và cô độc.
Nàng thậm chí còn có thể cảm nhận rõ, các giác quan của mình ngày càng trở nên nhạy bén.
Mắt, mũi, thậm chí cả tai… dần dần có thể xuyên qua ván quan tài, nhìn thấy, nghe thấy rất nhiều thứ trong vùng đất hoang ngoài kia.
Thế nhưng nàng vẫn không thể cử động.
Tống Thao không hiểu.
Nàng đã suy nghĩ rất lâu, rất rất lâu.
Nếu đã là một người c.h.ế.t sống dở, vì sao lại không thể điều khiển thân thể mình?
Nàng bắt đầu nghi ngờ là do chiếc chuông dẫn hồn được chôn trong bụng đang tác quái.
Ánh mắt nàng xuyên qua ván gỗ và lớp đất dày, nhìn ra vùng sơn dã hoang vắng, nơi không một bóng người qua lại.
Xung quanh mọc lên không ít mộ phần đơn lẻ.
Mộ của nàng và Quách Du cũng chỉ là một nấm mồ hoang, từ lâu đã bị cỏ dại và dây leo phủ kín, xanh rậm um tùm, chẳng ai thèm đoái hoài.
Tống Thao lạnh lùng, vô cảm nghĩ:
Chắc nhà họ Quách tuyệt hậu rồi, c.h.ế.t sạch cả dòng họ.
Tốt.
Trời có mắt.
Chết cũng đáng.
Nếu thật có mắt thì cũng nên mở to ra mà sai ai đó tới đào nàng lên đi chứ.
Quách Du mang theo bao nhiêu đồ bồi táng quý giá, vậy mà đến một tên đạo mộ cũng không thèm mò tới.
Tống Thao nghĩ lạnh lùng:
Không sao.
Sớm muộn gì cũng sẽ có.
Nàng đợi.
Huyền Cơ, cứ đợi đấy.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Oán khí trong lòng Tống Thao, từng ngày từng ngày một dâng cao.
Còn trên mặt nàng, nét biểu cảm từng ngày từng ngày một lạnh đi.
Nàng không hề hay biết, kể từ khi bị chôn sống đến nay, đã tròn năm mươi năm.
Một người c.h.ế.t sống dở, không thể cử động, không thể thở, không thể thoát thân, đã nằm bất động trong quan tài suốt năm mươi năm.
Tống Thao vẫn đang chờ cơ hội.
Dĩ nhiên quá trình ấy vô cùng khổ sở.
Hai mươi năm đầu, thỉnh thoảng nàng vẫn còn nghe thấy tiếng người đi ngang qua, lời nói vang vọng dần rồi khuất hẳn ở con đường mòn nơi sườn núi.
Nhưng hai mươi năm sau, hoàn toàn không còn tiếng động nào nữa.
Con đường núi ấy đã thành đường hoang.
Trong rừng có rắn bò trên cây, có cáo nấp dưới bụi, có thỏ chạy trốn trong bụi rậm.
Tống Thao từng cảm nhận được rất nhiều loài vật đi ngang qua.
Thậm chí cả sói, báo, hổ, và dã thú hoang dã khác.
Không trông mong được kẻ trộm mộ, nàng bắt đầu hy vọng có con thú nào đó bới mộ lên.
Dĩ nhiên ý nghĩ ấy, chỉ là vọng tưởng điên rồ mà thôi.