Dù nàng có thể nhìn thấy, nghe thấy rất nhiều nơi ngoài mộ phần, nhưng âm thanh từ nàng vẫn bị bóp nghẹt trong quan tài, không thoát ra được chút nào.
Chiếc quan tài của nhà họ Quách này đúng là chắc chắn thật.
Nửa điểm mục nát cũng không có.
Trái tim nguội lạnh lâu ngày khiến Tống Thao gần như quên mất cách mở miệng nói chuyện.
Lúc đầu, nàng vẫn thường thì thầm với bộ xương khô của Quách Du:
"Ta khi xưa vì lòng tốt mà g.i.ế.c ngươi, giờ ai đến giúp ta giải thoát?
Ngươi nếu còn chút lương tâm, thì đi tìm người đến đào mộ đi.
Tìm ma cũng được.
Ngươi đến cũng được.
Quách Du, cả nhà các ngươi chẳng có kẻ nào ra hồn."
Nói mãi Tống Thao cũng mệt.
Lòng mệt, hồn mệt, ngay cả ý niệm cũng mỏi mệt.
Nàng bắt đầu để tâm quan sát, ngoài hoang dã kia có hồn ma nào không.
Không ngờ, sau này nàng thật sự nhìn thấy.
Lúc còn sống, Tống Thao vốn không tin vào ma quỷ quỷ thần.
Nhưng khi đã trở thành một "người c.h.ế.t sống dở" trong mộ hoang nàng còn có thể không tin sao?
Hai mươi năm đầu, khi con đường núi chưa bị bỏ hoang, có một lần nàng tận mắt nhìn thấy một hồn ma lượn lờ, mờ mờ ảo ảo, từ thân thể một người qua đường lướt xuyên qua.
Hai mươi năm sau, nàng còn tận mắt chứng kiến ở vùng mộ hoang kia, có một quỷ sai cao gầy, mặt trắng bệch, lưỡi dài thòng ra ngoài, từ một nấm mồ đơn lẻ lôi xềnh xệch ra một ác quỷ nam đầy sát khí.
Tên quỷ sai đó đội mũ quan trắng, tay cầm xích khóa hồn, giọng nói the thé, rít lên đầy khoái trá với ác quỷ:
"Trốn vào mộ người khác là tưởng ta không tìm ra ngươi à?
Ngoan ngoãn đi theo Bạch gia ta, xuống chảo dầu nhé…"
Lúc quỷ sai áo trắng áp giải nam quỷ đi xa, Tống Thao nghe thấy tiếng chuông nhỏ bên hông hắn vang lên.
Đó là lần đầu tiên trong suốt năm mươi năm qua nàng sụp đổ lần nữa.
Nàng gào khản cổ trong quan tài, gào đến lạc giọng, gào đến nỗi không phát ra được âm thanh nữa, vậy mà quỷ sai kia vẫn không quay đầu lại.
Tống Thao lại rơi vào c.h.ế.t lặng và tuyệt vọng.
Nàng lại bắt đầu tiếp tục chờ đợi.
Chờ một kẻ trộm mộ...
Chờ một con quỷ trốn vào mộ nàng...
Cho đến một ngày, nàng chờ được một con chuột.
5.
Kim Nguyên Bảo vốn dĩ không tên là Kim Nguyên Bảo.
Nó tự xưng một cái danh rất kêu:
“Anh dũng thần võ Khảm Tinh Đại Tiên, Hỗn Thế Tán Tài Thử Bá Vương Xã Quân Đại Lão Gia.”
Không sai, nó là một con chuột thành tinh.
Lần đầu Tống Thao trông thấy nó, con chuột béo ú này đã ăn đến tròn vo như cục thịt, nằm nửa người trên một cái cáng làm bằng mảnh vải rách, được một bầy chuột ríu rít khiêng ngang qua bãi mộ hoang, oai phong lẫm liệt.
Bộ lông nó màu vàng, bóng mượt như được chải dầu, ánh nắng chiếu vào nhìn hệt như một thỏi vàng sáng loáng.
Lúc ấy, “thỏi vàng” kia đang khoái chí vuốt râu chuột, nheo mắt, lớn tiếng hô:
"Ê! Chính chỗ này, đặt gia gia xuống!
Để gia gia ta bới cái mộ to này, rồi lại dẫn các ngươi đi ăn quả cúng, uống dầu hương tiếp!"
Tống Thao đợi suốt năm mươi năm, không đợi được một kẻ trộm mộ nhưng lại đợi được một con chuột đi đào mộ.
Khảm Tinh Đại Tiên là một con chuột tinh kỳ lạ, cũng là một con chuột tinh vô cùng thông minh.
Nó sinh ra trong núi, sau lang bạt nơi phố phường, từng ở trong đủ kiểu nhà, người nghèo, kẻ giàu, người tốt, kẻ xấu, không thiếu loại nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xưởng ép dầu, lò rèn, sòng bạc, kỹ viện, tửu lâu, y quán… không nơi nào nó chưa chui vào ở ké.
Bị mèo rượt, bị người đập, từng đói đến xẹp bụng, từng gãy chân, từng ngủ miếu hoang, từng gặm tro tàn.
Nó đã nếm trải đủ tang thương nhân gian, chứng kiến trăm cảnh thế thái nhân tình, chu du bốn phương trăm năm trời, tự xưng là chuột trong các loài chuột.
Trí tuệ tích lũy đủ rồi, Khảm Tinh Đại Tiên cuối cùng đã tìm ra cách sinh tồn phù hợp nhất cho mình.
Nó chui vào một ngôi miếu dân gian thờ Táo Vương nương nương.
Miếu ban đầu vô cùng tiêu điều, chẳng ai tới thờ cúng.
Từ khi nó xuất hiện, trước miếu cứ cách vài hôm lại có người “tình cờ” nhặt được vài nén vàng nhỏ.
Ai nhặt được vàng đều vui như phát điên, cho là Táo Vương hiển linh, lập tức mua hương đèn lễ vật về cúng bái.
Lâu dần, miếu thờ rực rỡ hẳn lên.
Khảm Tinh Đại Tiên ăn không hết quả cúng, uống không xuể dầu hương, thân thể ngày càng béo núc ních.
Nhưng nó cũng không ở mãi trong miếu.
Vì số vàng bạc tán phát kia đều là đồ ăn cắp.
Nếu để người phát hiện là yêu tà quấy phá, rất có thể sẽ bị người tu đạo đến bắt.
Khảm Tinh Đại Tiên rất cẩn trọng.
Về sau, nó dời chỗ liên tục, chạy sang miếu Sơn Thần, miếu Thổ Địa, miếu Thiên Tử Nương Nương, miếu Kim Hoa phu nhân...
Tài sản của nhà giàu rất khó trộm, dễ mang họa vào thân, thế là nó lại học được một chiêu mới: đào mộ.
Nó còn nuôi dưỡng một đàn lớn chuột con, chuột cháu, ngày ngày theo chân làm việc.
Cho đến hôm nay, nó dẫn cả chuột con chuột cháu, tới trước mộ của Tống Thao và Quách Du.
Mũi của Khảm Tinh Đại Tiên vô cùng thính, đánh hơi ra mùi vàng bạc châu báu.
Nó nói đây là đại mộ thì nhất định có rất nhiều vật bồi táng bên trong.
Thế nên nó cứ lười nhác nằm đó, thảnh thơi nhìn đám chuột con đào hố.
Chờ đến khi chúng đào thông được tới đáy quan tài, nó mới lắc lư cái thân hình tròn ủn của mình, nghênh ngang bước vào.
Khảm Tinh Đại Tiên tự cho mình là chuột tinh anh dũng thần võ, nhe răng cười tà, dùng hàm răng chuột sắc bén vô song của mình, gặm một lỗ trên ván quan tài chắc chắn vô cùng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Trên đời này không có ván quan tài nào mà gia gia ta không gặm thủng được!"
Khảm Tinh Đại Tiên vừa vuốt râu vừa đắc ý, hưởng thụ ánh mắt sùng bái từ cả bầy chuột.
Nhưng… lời vừa dứt—bốn cái răng cửa trắng bóng vừa mới nhe ra của nó rụng sạch.
Đúng vậy, rụng sạch.
Rơi thẳng xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Cả bầy chuột sợ đến mức ôm chặt lấy nhau, lông trên người dựng đứng hết cả lên!
Đại gia gia là thần tượng trong lòng chúng!
Bốn cái răng cửa của nó, đến búa sắt còn đập ra được lỗ, vậy mà lại bị gãy vì một tấm ván quan tài?!
Khảm Tinh Đại Tiên cũng hóa đá luôn.
Nó nhìn mấy mảnh răng vỡ mà sững sờ không tin nổi, râu chuột run rẩy.
Rồi cố vớt lại chút thể diện:
"Chỗ mộ này có gì đó kỳ lạ!
Các ngươi ở đây chờ, để gia gia vào trinh sát một vòng!"
Nói xong, nó vặn vẹo thân hình béo múp, chui một cái thật nhanh vào trong quan tài.
Và ngay sau đó, nó mắt tròn mắt dẹt đối diện với Tống Thao bên trong quan tài.