Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 113



Tống Thao lộ vẻ khó xử, không chịu nói.

Chuột tinh lại bò lên vai nàng, tiếp tục khóc lóc:

"Nghĩ ta chuột gia đây, sinh ra không cha không mẹ, mấy phen thoát c.h.ế.t trong đường tơ kẽ tóc, không bạn không bè thật thê lương..."

 

Vừa khóc vừa lau nước mắt, làm ra vẻ thê thảm vô cùng, định xoay người rời đi.

 

"Chắc là ta không xứng làm bạn ngươi, càng không xứng biết bí mật của ngươi... 

Ta chỉ là một con chuột bình thường, cô độc, không ai đoái hoài..."

 

Miệng thì buồn rầu, nhưng đôi mắt lại lén đảo quanh, dò xét phản ứng của Tống Thao.

 

Quả nhiên, Tống Thao mềm lòng:

"…Vậy thì… ta nói cho ngươi biết, nhưng ngàn vạn lần không được nói với ai."

 

"Ấy chà, yên tâm đi bạn hiền! 

Ta là kẻ giữ chữ tín nhất trên đời đó!"

 

Chuột tinh Đại vương mừng rỡ ra mặt, ngồi sát bên vai nàng, vểnh tai, vẻ mặt tràn đầy mong đợi:

"Mau nói đi mau nói đi, ta nhất định ngậm miệng như hến!"

 

Tống Thao tỏ ra ngập ngừng lưỡng lự.

Khi thấy nó sốt ruột đến mức gãi tai gãi đầu, nàng mới thong thả nói:

"Ngươi từng nghe chuyện Hậu Thổ nương nương lấy thân hóa đạo chưa?"

 

Tương truyền, Hậu Thổ nương nương vì tạo ra cõi âm phủ U Đô, đã dùng đá Hoàng Tuyền rèn nên ba chiếc chuông dẫn hồn.

 

"Chiếc chuông thứ ba, hiện đang giấu trong bụng ta. Ta đang tu luyện với nó. 

Nếu có thể kiên trì đến ngày thành công, ta sẽ trở thành Quỷ tiên – bất tử bất diệt, sánh ngang Hắc Bạch Vô Thường."

 

Tống Thao nói vô cùng nghiêm túc, xuất xứ của chiếc chuông dẫn hồn cũng kể rành rọt, chẳng khác gì thật.

Chuột tinh Đại vương ngây người.

 

Nó thở hổn hển, lông trên mình dựng đứng cả lên.

Đột nhiên, nó hét lớn một tiếng "Hây!", rồi nhảy bổ lên người Tống Thao.

 

Tống Thao kinh hãi:

"Ngươi định làm gì?!"

 

Chuột tinh cười như điên:

"Ha ha ha! Ngươi là thi tinh đúng không? 

Để Chuột gia ta lấy chiếc chuông dẫn hồn ra, giúp ngươi tu tiên nhé!"

 

"Đừng có làm bậy! 

Không được động vào chuông của ta!"

 

"Ha ha ha! 

Đợi ta tu thành tiên, nhất định sẽ không quên ân tình của ngươi!"

 

Chuột tinh dùng hai chân ngắn ngủn, kéo lê cái thân tròn ục ịch, hăm hở nhào về phía bụng Tống Thao.

Nó hành động vô cùng linh hoạt, mặc kệ tiếng hét của nàng, cào mạnh vài cái, tạo một cái lỗ trên bụng nàng.

Sau đó, nó chui tọt vào.

 

Chẳng mấy chốc, nó đã tìm thấy chiếc chuông dẫn hồn trong bụng Tống Thao.

Chiếc chuông nhỏ như ngón tay, khắc hoa sen, vừa tầm để nó vác.

Chỉ có điều, chuông lại bị một đoạn ruột quấn chặt lấy.

 

Bốn cái răng cửa từng bị rụng trước đó của Chuột tinh, giờ đã mọc lại được một nửa.

Đúng lúc ngứa răng.

Thế là nó quyết định dùng đoạn ruột này mài răng, há miệng cắn luôn.

Mà đã cắn thì ăn luôn, nó lại thấy ruột này... khá dai, ăn cũng khá ngon miệng, thế là vừa cắn vừa nhai, ăn đến no nê.

 

Khi nó vác được chiếc chuông chui ra ngoài, hí hửng reo "Ô hố!" một tiếng, nhảy bật cao ba thước.

Rồi thân thể đột ngột cứng lại.

Vì Tống Thao đã vươn tay, tóm chặt lấy nó.

 

Quả nhiên như nàng đoán, chỉ cần lấy chuông ra khỏi bụng, cơ thể nàng liền có thể cử động trở lại.

Tống Thao cười lớn.

 

Nàng siết chặt Chuột tinh trong tay, trong cỗ quan tài chật hẹp, hưng phấn vặn vẹo cơ thể cứng đờ từ lâu.

Khuôn mặt nàng lúc này vừa dữ tợn, vừa điên loạn.

Như một ác quỷ vừa tỉnh giấc, ánh mắt đỏ ngầu, sẵn sàng tàn sát bất cứ lúc nào.

 

Chuột tinh bị dọa đến dựng hết lông, vùng vẫy điên cuồng:

"Thả ta ra! Thả ta ra! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chuông trả ngươi! Chuột gia không cần nữa!"

 

"Ồn ào. Còn kêu nữa là ta ăn thịt ngươi đấy."

Tống Thao lạnh giọng nói.

 

Chuột tinh lập tức im bặt, râu chuột run lẩy bẩy.

 

2.

Tống Thao cứ ngỡ chỉ cần cử động được, là sẽ lấy lại được tự do.

Nhưng nàng đã đánh giá thấp năng lực của lão đạo sĩ Huyền Cơ.

Nàng không ngờ… cái quan tài này, nàng lại không mở nổi.

 

Suốt năm mươi năm qua, nàng vẫn luôn cảm nhận rõ cơ thể mình thay đổi, giác quan nhạy bén không khác gì yêu quái.

Giờ đã có thể tự điều khiển thân thể, lẽ ra cũng nên có năng lực của yêu tinh.

 

Nàng vùng vẫy trong quan tài, dùng tay đẩy, dùng chân đạp, thậm chí còn lấy xương sườn của Quách Du ra nạy, đủ mọi cách đều thử, nhưng nắp quan tài vẫn không nhúc nhích.

 

Chuột tinh Đại vương thì bị nàng siết chặt trong tay đến méo cả hình, kêu la thảm thiết:

"Đừng thử nữa! Đừng thử nữa! 

Cái quan tài này có gì kỳ quặc đó! 

Nó làm rụng sạch bốn cái răng cửa của ta rồi!"

 

Lời nhắc ấy khiến Tống Thao ngừng lại, ánh mắt chuyển xuống cái hang chuột dưới tấm ván.

Rồi lại nhìn sang con chuột tinh trong tay mình.

Bốn chiếc răng cửa mới mọc của nó, sắc nhọn vô cùng.

 

Khóe môi Tống Thao nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Chuột tinh Đại vương bỗng khóc ré lên, vùng vẫy dữ dội:

"Không được! Không được mà! 

Chuột gia ta phải hơn một năm mới mọc lại răng, ngươi đừng có làm bậy!"

 

Tống Thao nằm trong quan tài, ngửa mặt cười lớn.

Năm mươi năm cũng đã chịu được rồi thì mỗi năm một cái lỗ ư? 

Nàng chờ được.

 

Từ đó về sau, Chuột tinh Đại vương vĩnh viễn không thoát khỏi móng vuốt của nàng nữa.

 

Tống Thao nhích người, chèn luôn cái hang mà nó vừa đào lại.

Sau đó, nàng đặt ra quy tắc sinh tồn cho nó: mỗi năm phải đào một cái lỗ, đến khi khoét thủng toàn bộ đáy quan tài mới thôi.

 

Chuột tinh Đại vương tuyệt vọng.

Nó sợ Tống Thao đến tận xương tủy.

Vì ngay từ đầu nàng đã định bắt nó dùng móng vuốt đào hang.

Đến khi tận mắt thấy móng nó đào đến gãy nát hết cả, nàng mới chịu thôi.

 

Chuột tinh co rúm lại trong một góc quan tài, ánh mắt hoảng hốt, run rẩy như cầy sấy.

Tống Thao thì nhàm chán đến độ nằm nghiêng lật mình, một tay chống đầu, tay kia thì cầm hộp sọ của Quách Du chơi như bóng.

 

Giờ nàng đã có thể cử động, thì cái gì trong quan tài cũng thành đồ chơi.

Hộp sọ, xương ngực, xương sườn, tứ chi… nàng đều đem ra chơi thử, sau đó lại lắp trở về chỗ cũ như ghép mô hình.

Chơi không biết chán.

 

Cuối cùng cũng có ngày nàng chơi chán, ánh mắt liền dời sang Chuột tinh Đại vương.

Chuột tinh hét lên thảm thiết:

"Đừng chơi ta! 

Ta không chơi được!"

 

Khóe môi Tống Thao cong lên, đưa tay chộp lấy nó, bắt đầu lật tới lật lui trên tay như món đồ chơi:

"Chúng ta là bạn mà, bạn tốt thì đương nhiên phải chơi cùng nhau rồi."

 

"Tha cho ta! 

Tha cho ta với!"

 

Đến khi đào được cái lỗ thứ ba ở đáy quan tài, Chuột tinh Đại vương bắt đầu có vấn đềm răng cửa của nó mọc ngày càng chậm.

Có năm thì ròng rã một hai năm, nó còn không ló đầu ra nổi.

 

Chuột tinh khóc lóc thảm thiết, còn tuyên bố sẽ liều mạng với Tống Thao.

Tống Thao thì rơi vào trầm tư.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Chuột tinh vừa khóc vừa mắng:

"Chuột gia ta đã gầy như que củi, lông thì xơ xác, ta sắp c.h.ế.t đói rồi mà ngươi còn bắt ta đào tiếp!"