Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 114



Lúc ấy đã là năm thứ năm hai kẻ sống nương tựa nhau trong quan tài.

Chuột tinh Đại vương thực sự đã tiều tụy không chịu nổi, không chỉ lông không còn bóng, mà ngay cả mắt cũng không còn ánh sáng.

Một con chuột già xám ngoét, gầy gò chỉ còn da bọc xương, nhìn chẳng khác gì đồ bỏ đi.

 

Nó quỳ rạp xuống đất, dập đầu vái lạy Tống Thao, nước mắt lưng tròng:

"Đại nhân Thi tinh, cầu xin ngài tha cho ta! 

Ta sắp c.h.ế.t đói đến nơi rồi!"

 

Tống Thao nhấc bổng cái đuôi của nó lên:

"Bảo bọn con cháu nhà chuột của ngươi mang đồ ăn tới đi."

 

"Á á á! 

Chúng nó đã chẳng biết chạy đi đâu rồi! 

Không có ta dẫn dắt, chẳng biết bao nhiêu đứa đã c.h.ế.t đói rồi nữa!"

Chuột tinh Đại vương gào lên như phát điên.

 

"Hừ, dù sao ta cũng sẽ không thả ngươi đi."

 

"Bà nội! 

Gọi ngài là Thi tinh bà nội được chưa? 

Xin ngài thả ta ra! 

Đợi ta ăn no uống đủ, nhất định sẽ quay lại tìm ngài!"

 

"Muốn lừa ta à?"

 

"Không có không có! 

Ta thề! Ta chắc chắn sẽ quay lại!"

 

"Nằm mơ đi!"

 

"Thi tinh bà nội! 

Ta sắp c.h.ế.t đói thật rồi! 

Không trụ nổi nữa đâu! 

Ta thật sự sẽ c.h.ế.t đói mất!"

 

Tống Thao chẳng buồn để tâm, ném nó sang một bên.

 

Lại thêm hai năm trôi qua.

Răng của Chuột tinh Đại vương vẫn không mọc lại được.

 

Nó thực sự sắp c.h.ế.t đói, nằm bẹp không động đậy, chỉ còn da bọc xương, thoi thóp như sắp tắt thở.

Tống Thao nhìn nó, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.

 

Nàng biết, nếu giờ thả nó ra, nó chắc chắn sẽ không quay lại.

Nhưng cứ để nó c.h.ế.t đói trong quan tài như vậy.....

 

Dù nàng đã trở thành thi tinh, trong lòng vẫn còn sót lại chút thiện niệm của con người.

Chính cái phần thiện niệm ít ỏi ấy khiến nàng cuối cùng mặt không đổi sắc, xách nó lên, ném thẳng vào cái hang chuột dưới đáy quan tài.

 

Con chuột tinh yếu ớt thoi thóp, "soạt" một tiếng đã biến mất dạng.

 

3.

Sau khi Chuột tinh Đại vương rời đi, Tống Thao lại bắt đầu nghĩ cách cạy nắp quan tài, hoặc dùng xương của Quách Du để gõ vào ba cái hang chuột.

Sớm biết thế, ban đầu đã bảo nó đào ba cái hang thông nhau, may ra còn có thể thò chân ra ngoài.

 

Sự tĩnh tâm nàng tu luyện suốt năm mươi năm, đến lúc này rốt cuộc đã bị phá vỡ, Tống Thao lại phát điên thêm một lần nữa.

Nàng nghiến răng ken két, mặt mày dữ tợn, đập xương Quách Du gần như vỡ vụn.

 

Sau đó, ngày qua ngày, nàng nằm rạp trong quan tài, hướng về ba cái hang chuột kia gọi mãi không thôi:

 

"Có đó không? 

Ra đây nói chuyện nào, không bắt ngươi đào hang nữa đâu!

Anh hùng thần võ Chuột tinh Đại vương, kẻ phá rối nhân gian, ban tài khắp cõi, Xã Quân Chuột Bá Vương ơi!"

 

Mỗi ngày, nàng đều nhẹ nhàng gọi một trăm tám mươi lần về phía hang chuột.

 

"Ta sai rồi… không ép ngươi nữa đâu… tha thứ cho ta đi mà!

Xã Quân Đại lão gia ơi, ta còn chưa dạy ngươi cách dùng chuông mà! 

Ngươi quay lại đi, ta sẽ dạy ngươi tu tiên!"

 

Gọi xong, Tống Thao tự mình cười khanh khách, cười đến rợn người.

Nàng rõ ràng đã sắp phát điên, cười xong lại trở nên dữ tợn, ôm lấy hộp sọ của Quách Du, vừa cắn vừa nghiến, miệng thì lẩm bẩm điên dại:

 

"Cứu ta… cứu ta… cứu ta… cứu ta… cứu ta…"

 

Chớp mắt đã thêm mười năm trôi qua.

Tống Thao vẫn mỗi ngày đối mặt ba cái hang chuột, dịu dàng gọi khẽ :

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

"Có ai không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Có ma không?"

"Có yêu quái không?"

"Có anh hùng thần võ Chuột tinh Đại vương, kẻ phá rối nhân gian, ban tài khắp cõi, Xã Quân Chuột Bá Vương không?"

 

Vẫn chẳng ai đáp lời.

Khóe môi Tống Thao lại cụp xuống lạnh lẽo, nằm im trong quan tài, khôi phục vẻ mặt vô hồn.

 

Mắt, tai, mũi của nàng vẫn không ngừng lắng nghe và cảm nhận qua lớp ván quan tài và tầng đất dày bên trên.

Đợi một tên trộm mộ xuất hiện ...

 

Chờ một con ma trốn vào mộ nàng...

Chờ Xã Quân Đại lão gia — kẻ sẽ đến đào trộm mộ tiếp theo.

 

Rốt cuộc, có một ngày, Xã Quân Đại lão gia thật sự quay lại.

Vẫn là con chuột đó, lén lút chui ra từ hang dưới đáy quan tài, ngẩng đầu đắc ý.

 

"Tống Lan tỷ nhi, dạo này sống khỏe chứ!"

 

Đôi mắt Tống Thao sáng bừng lên, nàng hét lớn một tiếng, lao người nhào tới!

 

Chuột tinh Đại vương vèo một cái rụt đầu lại.

Nó vặn vẹo người trong hang chuột, nhìn tay Tống Thao đang với vào, cười ha hả:

"Chuột gia ta đến đòi nợ m.á.u đây! 

Hóa ra ngươi chỉ là món đồ tùy táng, còn dám gạt ta? Xì!"

 

Đúng vậy, trong mười năm qua, rảnh rỗi không việc gì làm, nó đã mò lên nhân gian dò hỏi rõ ràng gốc gác của Tống Thao.

Lần này quay lại, chính là để báo thù.

Mà cách báo thù chính là đến cười nhạo nàng cho sướng miệng.

 

Nó không ngờ rằng, Tống Thao lại úp mặt vào hang chuột mà khóc hu hu!

 

"Chuột huynh ơi… ta sinh ra đã không cha không mẹ, bị người ta chôn sống, lệ nhỏ hai hàng… 

Chuột huynh nỡ lòng nào bỏ mặc ta…"

 

"Im! Ngươi câm miệng!"

Chuột tinh râu ria rung bần bật, "Ai là huynh với ngươi! Ta là tổ gia của ngươi đấy!"

 

"Chuột gia gia, ngài có thể đào thêm cho ta một cái hang nữa không?"

 

"Cút!"

 

Chuột tinh quay đầu chạy trối chết.

Vài ngày sau, nó lại đến.

 

Tất nhiên là vì đã ăn no uống đủ, quay lại để xem trò cười của Tống Thao.

 

Một con ở trong hang chuột, một kẻ nằm trong quan tài.

Một tên thì đắc ý vênh váo, một người thì khóc lóc thê lương.

 

Lần này đến lượt Tống Thao huyên thuyên không ngớt, không ngừng kể lể về thân phận đáng thương của mình, những chuyện bực dọc từng trải, và kết cục bi thảm hiện tại.

Đến cuối cùng, Chuột tinh Đại vương nghe mà có chút động lòng.

 

Nó nói:

"Không ngờ ngươi lại là một con người khổ sở đến thế."

 

Tống Thao nức nở van xin:

"Vậy ngươi có nguyện ý tiếp tục đào hang cứu ta ra ngoài không?"

 

"Cút!"

 

Chuột tinh lại chuồn nhanh như lần trước.

Nhưng từ lần đó trở đi nó lại thường xuyên quay lại.

 

Đào hang thì không thể giúp rồi.

Dù sao răng cửa đối với nó vô cùng quý báu, đã bị Tống Thao hành hạ mấy lần, lỡ như sau này không mọc lại được thì đúng là đòn chí mạng.

 

Nhưng xét thấy thái độ hiện giờ của Tống Thao rất tốt, cung kính, nịnh nọt đủ điều, khiến Chuột tinh Đại vương vô cùng hài lòng.

Nó vuốt râu cười toe toét, đồng ý sẽ giúp nàng đi dò la tin tức.

 

Tống Thao muốn biết rất nhiều điều.

 

Chẳng hạn như: Sáu mươi bảy năm trước, vị bộ đầu tên Bùi Tống trong nha môn mới lập, cũng chính là Chiêm A Di ở thôn Trư Lĩnh, rốt cuộc đã c.h.ế.t như thế nào? Chết ở đâu?

Chẳng hạn như: Huyện lệnh Ngô Dung và phu nhân của y, là ai thu dọn xác? Chôn ở nơi nào?

Chẳng hạn như: Đạo sĩ Huyền Cơ — tức Chân nhân Nam Dương — liệu còn sống hay đã chết?

 



 

Toàn là những chuyện xưa cũ nàng mãi không buông xuống được.

Chuột tinh Đại vương huy động cả đàn con cháu nhà chuột, mãi một năm sau mới mang tin về.