Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 122



6.

“Ngươi đã nhiễm nghiệp chướng. 

Nếu còn không biết điều thì người tiếp theo chính là ngươi.”

 

Đó là câu cuối cùng Tống Thao lạnh lùng để lại trước khi rời đi.

Trương Nhuận Trạch nghe xong, tim như thắt lại, cả người khó chịu vô cùng.

Nhưng càng nghĩ lại càng tức.

 

Phải, cậu từng phạm sai lầm.

Năm đó vì ngăn cản Liên Khương rời đi, cậu đã làm ra chuyện không nên làm.

 

Liên Khương sợ cậu gặp chuyện, để lại cho cậu một cây kim cang chử hộ thân.

Sau đó, để chuộc lỗi, suốt hai năm nay, cậu sống tằn tiện, gom góp từng đồng gửi đến trại trẻ mồ côi, viện dưỡng lão.

 

Cậu từng giằng d.a.o trong tay kẻ xấu, từng nhảy xuống nước cứu người c.h.ế.t đuối, từng mấy lần được nhận bằng khen “công dân dũng cảm”.

Thậm chí, có lần cậu đã ngăn chặn một thứ “không phải người” đang hại người, suýt chút nữa mất cả mạng.

 

Ngay cả Tiểu Điềm Điềm còn nói:

“Biết sai mà sửa, chẳng có gì đáng quý hơn thế.”

 

Cậu biết mình từng lầm lỗi, nên luôn tích cực chuộc lại. 

Cậu tin rằng chỉ cần làm đủ điều thiện, sẽ có ngày gột rửa được hết nghiệp chướng.

 

Tống Thao đến tiệm, cậu hết sức cung kính, nào là dọn phòng, nào là nấu cơm.

Cô ta không nể mặt thì thôi, lại còn vì cậu lỡ lời mà đe dọa thẳng mặt.

 

Đúng, là đe dọa.

Cậu nghe rất rõ, đó không phải lời khuyên thiện ý, mà là một cú cảnh cáo lạnh lẽo, giễu cợt và khinh người.

 

Trương Nhuận Trạch bắt đầu thấy bực.

Thần linh thì đã sao?

Đáng lẽ phải khuyên người hướng thiện, dẫn dắt kẻ lầm đường quay đầu.

Cớ gì lại đạp người ta xuống hố, không chừa cho ai một lối đi?

Chẳng cho cậu lấy một chút thể diện.

 

Dù gì Tiểu Điềm Điềm cũng là bạn cậu, còn Liên Khương là cô cô.

Thôi thì… dù hai tên đó đứng trước mặt Tống Thao mềm nhũn như cọng miến, nhưng cậu thì không nuốt trôi nổi cục tức này.

 

Trương Nhuận Trạch uể oải, bực dọc quay lại phòng, lôi toàn bộ ga gối ra khỏi giường, ném vào máy giặt, bấm nút quay như muốn vặn đứt trục.

Mặt cậu lạnh như tiền, khoanh tay tựa vào tường, mắt trừng trừng nhìn chằm chằm máy giặt quay cuồng.

 

Lúc này, Tiểu Điềm Điềm ló nửa cái đầu vào từ ngoài cửa, rụt rè:

“Trương Đầu To, cậu đừng trách Tống Thao.

Địa phủ có luật lệ riêng. 

Tống Thao dù lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ làm trái quy tắc. 

Cô ấy ra tay với Chu Mục, chắc chắn là vì nghiệp chướng của cô ta đã ngập đầu. 

Chuyện này… không đơn giản như cậu nghĩ đâu…”

 

“Thôi khỏi. 

Tôi biết hai người các người từng kết bái!”

 

Trương Nhuận Trạch cười nhạt, không thèm nhìn cậu ta.

 

Tiểu Điềm Điềm bĩu môi, mặt lộ rõ vẻ tủi thân:

“Thật ra… Tống Thao rất đáng thương…”

 

“Thương cái gì? 

Không phải là bị oan rồi bị chôn sống hơn trăm năm à? 

Cô cô tôi nói chẳng sai, chôn sống một trăm năm rồi thành tiên, đúng là chuyện nực cười hết chỗ nói.”

 

“Trương Nhuận Trạch! Cậu nói năng vớ vẩn gì đó! 

Tôi không cho phép cậu nói cô ấy như thế!

Liên Khương nói thế thì thôi, tôi không can, nhưng cậu không được phép! 

Cậu hiểu cái gì mà phán xét? Lấy tư cách gì mà nói người ta?”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tiểu Điềm Điềm vừa rồi còn dịu giọng, giờ bỗng nổi đóa, gào lên như muốn nổ tung.

 

Trương Nhuận Trạch bị dọa sững:

“Ngươi nổi cơn cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cậu xin lỗi ngay!”

 

Tiểu Điềm Điềm hét lớn, há miệng thật to:

 

“Xin lỗi Tống Thao ngay cho tôi! 

Không xin lỗi thì đừng mong ra ngoài!”

 

Trương Nhuận Trạch hoảng hốt lùi lại, còn chưa kịp phản ứng thì…

 

Bộp!

Chiếc gương thành tinh này nuốt sống cậu trong một cú ngoạm!

 

7.

Đây không phải lần đầu Trương Nhuận Trạch bước vào Nghiệt Kính Đài.

Chiếc gương này vốn đặt tại điện Tần Quảng Vương, đài cao một trượng, gương rộng mười vòng, do linh khí trời đất ngưng tụ mà thành.

 

Hễ có nghiệp, gương sẽ hiện.

Từ nhỏ đến già, từ khi còn sống đến lúc hồn về địa phủ – mọi tội lỗi trong đời người, tuyệt đối không thể che giấu trước nó.

 

Năm xưa khi Liên Khương thu phục Lạc Đầu Thị – Kiều Nhược, Trương Nhuận Trạch chỉ vì lắm lời mà bị bà đá thẳng vào gương, bắt nếm thử cảm giác ấy một lần.

Khi ấy cậu đã từng trải qua một thời kỳ dịch bệnh lan tràn, yêu ma quấy phá, tận mắt chứng kiến bao nhiêu tang thương khốc liệt.

 

Vì vậy, khi nhìn thấy Tống Thao lúc mười tuổi, sau khi Tống Lai Hỉ chết, cô bé mang hành lý đi nương nhờ Chiêm Thế Nam, trèo qua tường nhà họ Chiêm...

Cậu không lấy làm lạ.

 

Câu chuyện của Tống Thao, cậu đã được Tiểu Điềm Điềm kể lại.

 

Biết rằng sau này cô sẽ sống nương tựa cùng cậu thiếu niên tên Chiêm A Di, ngày ngày cãi vã, nương tựa vào nhau mà lớn lên.

Biết cô g.i.ế.c tên ác bá Lư Tự Giáp, rồi A Di trốn chạy, còn cô thì bị bắt vào ngục.

Biết cô là con gái của huyện lệnh Ngô Dung, thế nhưng đến cuối đời, một người đập quan tài chết, một người bị chôn sống, cha con vẫn không kịp nhận nhau.

 

Thời đại quyền quý lấn át, chuyện oan uổng chất chồng, dân thường thấp kém như cỏ rác – những chuyện như thế, không có gì mới mẻ.

Thế nhưng nghe nói là một chuyện, còn tận mắt chứng kiến lại là chuyện hoàn toàn khác.

 

Trương Nhuận Trạch thấy Tống Thao khi còn nhỏ, cùng với thiếu niên Chiêm A Di ngồi co ro nhóm lửa trong sân, nướng khoai lang ăn cho ấm bụng.

Trời đông lạnh giá, gió thổi hun hút, xám xịt cả khoảng trời.

 

Tóc Chiêm A Di rối tung, ánh mắt u tối, vẻ mặt lạnh tanh, trông như một đứa trẻ bất trị, khó gần.

Thế nhưng cậu vẫn gọt lớp vỏ cháy của củ khoai, rồi đưa cho Tống Thao trước.

 

Tống Thao cắn một miếng, nóng đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn sung sướng vô cùng, quay sang cười toe toét:

“Di ca, ngon quá! 

Suýt nữa muội cắn trúng lưỡi luôn đó!”

 

Chiêm A Di lườm một cái.

 

Tối hôm đó, dưới ánh đèn dầu leo lét, con ch.ó tên Kim Nguyên Bảo ngồi gác dưới đất.

Tống Thao cười híp mắt, nằm dài trên bàn, dùng chân khều khều Chiêm A Di, cười ranh mãnh:

 

“Di ca, huynh đúng là có phúc! 

Vừa mở mắt ra đã có vợ sẵn rồi. 

Ai còn dám nói huynh là thiên sát cô tinh nữa?”

 

Chiêm A Di mặt đầy vẻ ghét bỏ, lạnh nhạt đáp:

“Muội đi gây họa chỗ khác đi, ta không cần.”

 

“Hứ! 

Ta cứ gây họa cho huynh đó, huynh làm gì được ta!”

 

“Không dám.”

 

“Huynh không muốn cũng mặc kệ, muội thì muốn! 

Muội cứ bám lấy huynh, cứ dây dưa với huynh, ép cưới huynh, xài tiền của huynh…”

 

Tống Thao khi ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ vừa cứng đầu vừa nhõng nhẽo, miệng lải nhải không ngừng.

Cô không hề biết, phía sau, Chiêm A Di đã lặng lẽ quay mặt đi, khóe môi khẽ cong lên, không cách nào kìm được nụ cười.