Trương Nhuận Trạch nghe thấy Tống Thao lại cất lời, giọng cô nhẹ như gió thoảng, không rõ buồn vui:
“Ngươi cứ mãi xin lỗi, chứng tỏ trong lòng vẫn còn khúc mắc với ta.
Đã vậy thì chúng ta thực sự không nên gặp lại nữa.
Chờ xong việc lần này, ta sẽ rời đi, ngươi không cần bận lòng.”
“Tống Thao! Không phải như vậy!
Ta không cố tình tránh mặt ngươi… ta chỉ là… chỉ là…”
“Thôi được rồi, Kính huynh.
Lần này ta đến đây, cũng là tiện thể báo cho ngươi biết: sau này khi quay về Phong Đô, không cần phải lén lút tránh mặt ta nữa.
Kim Nguyên Bảo sẽ không làm khó ngươi đâu, ta đã dạy dỗ nó rồi.
Kính huynh, cả trăm cả nghìn năm đã trôi qua, nhân gian đổi thay không ngừng, nếu đến giờ ta vẫn không nhìn thấu mọi chuyện, thì chẳng phải đã uổng công làm Quỷ Tiên, còn làm mất mặt thành Phong Đô hay sao?"
Giọng Tống Thao vẫn nhẹ nhàng, thong thả như mây trôi, nhưng Tiểu Điềm Điềm thì đã khóc vô cùng thảm.
Nước mắt của cậu ta rơi xuống sàn, dù chẳng để lại dấu vết, nhưng trên mặt lại như một chiếc gương ướt mèm, lấp lánh đến mức nhìn không rõ hình.
“Tống Thao… Tống Thao…”
Cái tiếng gọi ấy, nghe sao mà thê lương đến tận tim gan.
Tống Thao khẽ thở dài một tiếng nữa, lời nói chẳng lay nổi ai, cô chỉ đành đứng dậy.
Quay đầu lại, cô chạm mặt Trương Nhuận Trạch đang ôm chăn đứng ở cửa.
Trương Nhuận Trạch lúng túng nói:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Cô… cô Tống, phòng đã dọn xong rồi ạ.”
“Đã làm phiền rồi.”
5.
Tống Thao chỉ lưu lại tiệm tang lễ đúng một ngày.
Ban ngày, Tiểu Điềm Điềm cũng chẳng buồn chơi game nữa, cứ lẽo đẽo theo sau cô, đầu cúi thấp, hai tay xoắn xoắn vạt áo, nom như cô dâu nhỏ e thẹn, lại cũng giống học sinh tiểu học phạm lỗi.
Rõ ràng là đang cố lấy lòng Tống Thao.
Tống Thao đi dạo một vòng trong tiệm, không gian không lớn, nhưng cũng không nhỏ, xem xét cẩn thận từng ngóc ngách.
Cô có vẻ rất hứng thú với các món đồ trưng bày trên giá, thỉnh thoảng cầm lên ngắm nghía, bình luận đôi câu:
“Giờ kiểu dáng áo tang ngày càng đa dạng.
Ta nhớ hồi trước người ta chuộng loại có thêu 'ngũ phúc bưng thọ', quan trọng nhất là phải lót vàng phủ trắng.”
Tiểu Điềm Điềm ríu rít phụ họa:
“Đúng đúng đúng!
Giờ mọi người sống thoáng hơn, thích cái gì hợp thời là chọn cái đó.”
Tống Thao lại cầm một chiếc đèn lồng giấy, nhẹ giọng nói:
“Ngàn vàng mua đèn cá, soi đường nơi suối vàng cho hồ ly thỏ trắng.
Người xưa khi tế lễ hay dùng đèn cá, vì dân gian tin rằng nó là ‘đèn Hoàng Tuyền’, có thể bơi qua âm giới, dẫn hồn người c.h.ế.t lên đường…
Nay đèn cúng không chỉ nhiều kiểu dáng mà đến nến cũng chẳng cần châm nữa.”
Tiểu Điềm Điềm lại gật đầu như gà mổ thóc:
“Đúng đúng đúng!
Giờ người ta mê công nghệ, càng tiện càng tốt!”
...
Tống Thao vốn không phải người hay nói.
Sau khi bình phẩm xong những món mình hứng thú, cô chỉ im lặng ngồi xuống một bên, tiện tay lật xem một quyển catalog áo tang.
Tiểu Điềm Điềm cũng ngậm miệng theo, ngoan ngoãn ngồi cạnh, hai tay đặt lên đầu gối, bất động như tượng.
Không khí trong tiệm lúc này thật sự có phần ngột ngạt.
Trương Nhuận Trạch ngồi không yên, dứt khoát kiếm cớ ra ngoài dạo một vòng.
Lúc trở về, hai tay xách đầy ắp: nào là rau quả, nào thịt cá trứng gà – một mâm “thiện ý” nặng trĩu.
Dù gì Tống Thao cũng là khách quý.
Bất kể cô có dùng bữa hay không, cậu vẫn muốn thể hiện chút thành ý chủ nhà.
Thế là cậu lên tầng, lao vào bếp bận rộn, nấu một bàn ăn đủ món đầy đặn.
Kết quả, khi mời Tống Thao dùng cơm, cô chỉ hơi nhướn mày, khẽ đáp:
“Cảm ơn, nhưng không cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vẻ mặt cô vẫn lãnh đạm như thường, lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám lại gần.
Trương Nhuận Trạch bị cụt hứng thấy rõ.
Ngược lại, Tiểu Điềm Điềm chạy lên tầng, vừa ngồi vào bàn đã ăn như rồng cuốn, vừa nhồm nhoàm vừa nói như oán trách:
“Cậu đừng lấy lòng vô ích nữa, Tống Thao là Quỷ Tiên thật sự, sống bằng tế phẩm chứ không ăn đồ phàm trần.
Táo hôm qua cậu gọt ấy hả? Bị tôi xử lý rồi.
Trương Đầu To, cậu đúng là đáng ghét!
Bình thường có bao giờ nấu cho tôi đâu!
Cậu đúng là thiên vị!
Tôi thua gì Liên Khương với Tống Thao chứ?
Một cốc trà sữa mà cũng phải năn nỉ mãi!
Đồ trọng sắc khinh bạn!”
Do lải nhải quá nhiều, Trương Nhuận Trạch không nhịn nổi, vung tay tát thẳng đầu cậu ta cắm luôn vào tô canh rong biển trứng gà.
...
Tống Thao cũng không phải đợi Chu Mục quá lâu.
Chiều hôm ấy, trời vừa sẩm tối, Chu Mục vội vàng xuất hiện.
Cô ta giẫm giày cao gót lộp cộp bước vào, tay xách túi hàng hiệu, trong lòng còn ôm theo một vật được bọc bằng vải xanh.
“Trương Nhuận Trạch! Trương Nhuận Trạch!
Hôm nay tôi mang đến cho anh một thứ cực hay!
Chỉ cần đặt nó trong phòng, anh sẽ phát hiện ra ...”
Câu còn chưa dứt, Chu Mục đã nhìn thấy Tống Thao đang ngồi trong tiệm.
Hiện tại Chu Mục tuy là thân xác phàm trần, nhưng cô ta sở hữu một đôi mắt khác thường.
Đôi mắt ấy có thể nhìn xuyên hai cõi âm dương, thậm chí còn cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Vì vậy, ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm phải Tống Thao, nụ cười trên gương mặt cô ta lập tức đông cứng.
Gần như theo phản xạ, Chu Mục quay người bỏ chạy, định lao ra ngoài cửa.
Nhưng đã muộn.
Tống Thao khẽ nhếch môi, chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, trong lòng bàn tay là một chiếc chuông sen, khẽ rung lên phát ra tiếng vang thanh thoát.
Chu Mục khựng lại, cả người như bị đóng băng, không thể cử động thêm nửa bước.
Trương Nhuận Trạch còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một cái bóng lướt qua, trong chớp mắt đã hiện sau lưng Chu Mục.
Tống Thao vung tay, xuyên thẳng qua thân thể cô ta.
Vị Xích Quách Nữ của Phong Đô, chẳng thèm cho Chu Mục lấy nửa cơ hội nói.
Trong một đòn nhanh như chớp, cô kéo phăng hồn phách ra khỏi thân thể, rồi vận lực trong lòng bàn tay, ngay lập tức bóp nát.
Trương Nhuận Trạch chấn động đến ngẩn người.
Khi hồn phách của Chu Mục bị xé tan, nó đau đớn giãy giụa trong không trung, miệng phát ra tiếng rên xiết đầy tuyệt vọng, vẫn cố quay đầu nhìn cậu, trong đôi mắt tràn ngập oán hận và không cam lòng:
“Trương Nhuận Trạch…”
Trước khi hóa thành tro bụi, cô ta đã gọi tên cậu một lần.
Trương Nhuận Trạch thầm cảm thấy khó xử, khẽ lên tiếng với Tống Thao:
“Thật ra cô ấy cũng không đến mức quá tệ.
Những chuyện xấu năm xưa, phần lớn là do bị xà yêu nhập xác…”
“Những lời này, ngươi không nên nói với ta.”
Tống Thao nhếch môi cười lạnh, không buồn liếc nhìn cậu lấy một cái, chỉ tàn nhẫn nói:
“Liên Khương chẳng lẽ chưa từng dạy ngươi rằng, âm phủ không nghe sám hối, chỉ xét nhân quả, đòi nợ nghiệp duyên?
Tám tầng địa ngục, không có đường quay lại.
Thái thú Chu Đề sớm đã bị lột xác nghiền nát.
Một hồn phách sớm nên tiêu tán, ngươi còn muốn bảo vệ?
Trương Nhuận Trạch, ngươi không có tư cách đó.
Lo mà giữ mình.
Nếu còn ngoan cố, người tiếp theo sẽ là ngươi.”