Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 124



9.

Tống Thao c.h.ế.t vào năm thứ ba niên hiệu Chí Đạo.

Bị chôn sống suốt một trăm mười năm, cuối cùng dùng thân phận người phàm mà tu thành đạo, phi thăng thành Quỷ Tiên.

 

Khi mới thành đạo, ngoài việc được Hắc Bạch Vô Thường dẫn dắt học cách sử dụng chuông dẫn hồn, dẫn dắt sinh hồn, bắt giữ ác quỷ…, phần lớn thời gian rảnh của cô đều dành cho Nghiệt Kính Đài.

 

Như nàng từng nói:

“Mấy năm trôi qua giữa cõi trời đất, vạn vật đổi dời, nhân gian biến chuyển không ngừng.

Thân là Vô Thường Âm Ty, nếu không nhìn thấu bụi trần, chẳng phải lỗi ở ta sao?”

 

Con người chỉ sống một đời.

Yêu ghét, hận thù, oán hận oan khuất – đến khi c.h.ế.t đi là chấm dứt.

Trên đường sinh tử, đầu thai chuyển kiếp, không còn ký ức tiền kiếp, cũng không còn là người quen thuộc ngày nào.

 

Những tiếc nuối trong lòng Tống Thao, thực ra đã được Nghiệt Kính Đài giải đáp cả rồi.

 

Nàng nhìn thấy sau khi mình chết, vợ chồng Ngô Dung đã được lão phủ doãn cũ lo liệu hậu sự chu đáo.

Thấy Linh Xảo – người phụ nữ điên kia suốt đời được chồng và con chăm sóc, sau đó dọn đến nơi khác sinh sống, sống thọ đến năm mươi tuổi.

Lục Hành làm ăn rất phát đạt, cưới được một người vợ giỏi giang, có đầu óc kinh doanh, quản lý hắn ta đâu ra đấy.

 

Thế tử phủ Quận công – Quách Lăng, về sau làm quan lớn ở kinh thành.

Nhưng mười tám năm sau, giang hồ xuất hiện một vị hiệp khách tên Tiêu Tiểu Bảo, giữa phố đông đ.â.m c.h.ế.t Quách Lăng ngay tại chỗ.

 

Sau khi hành thích, người ấy giơ cao cái đầu đầy máu, cười lớn:

“Kẻ g.i.ế.c người là Tiêu Tiểu Bảo! 

Ta sẽ mang đầu hắn đi để tế bái an ủi vong linh cha mẹ.”

 

Tống Thao chỉ còn một mối tiếc nuối — chính là lão đạo sĩ Huyền Cơ.

Ông ta c.h.ế.t khá sớm, chỉ nửa năm sau khi cô bị chôn sống.

Một tia sét từ trời giáng xuống, thiêu rụi ông ta ngay tại chỗ.

 

Chuyện đó vô cùng kỳ lạ, khiến Tống Thao đến giờ vẫn chưa thể hiểu nổi.

Người không hiểu nổi, ngoài nàng ra, còn có chính Huyền Cơ.

 

Lúc lâm chung, miệng ông ta còn lẩm bẩm:

“Đèn cá dẫn hồn… quẻ tượng là đèn cá dẫn hồn… sao lại như vậy…”

 

Ông ta c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Tống Thao rất tiếc, nàng chưa từng có cơ hội nói với ông rằng:

“Đạo pháp là thuận theo tự nhiên, vạn vật vốn bình đẳng, không thể lấy đó làm lý do để hại sinh linh.”

 

Nếu vạn tượng là một lưới lớn, thì con gấu năm xưa bị móc mật mà chết, trước khi mất mạng, đã lạc mất bản tâm.

Muốn giải thoát, phải giữ được đạo tâm và bản tâm đều sáng rõ, ấy mới là cách con gấu ấy tự phá được cục diện.

Tiếc rằng tên đạo sĩ thối tha kia sẽ chẳng bao giờ nghe được nữa.

 

Sau này, Tống Thao còn nhìn thấy rất nhiều người cũ thông qua Nghiệt Kính Đài.

Không chỉ có Linh Xảo, Ngô Dung cùng những người từng liên quan, mà còn có cả Tống Lai Hỉ – cha nuôi của nàng.

 

Âm phủ vô tình, nhưng không bao giờ làm khó người tốt.

Những linh hồn không oán khí, chưa từng làm điều ác mới có cơ hội bước vào ba con đường thiện, bắt đầu kiếp mới.

Dù rằng, kiếp sau, có lẽ vẫn là một hành trình nhiều khổ đau, sinh lão bệnh tử không ngừng.

 

Đời là khổ. 

Vạn pháp vô thường.

 

Đó là điều không thể tránh.

 

Tống Thao biết, đáng lẽ ra nàng nên buông bỏ từ lâu.

Nàng từng quay lại nhân gian, tìm gặp chuyển thế của Linh Xảo.

 

Cô gái ấy giờ mang tên A Tú, sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường, ngày ngày phải ra đồng làm việc, vất vả sống qua ngày.

Một lần, khi cùng bạn lên núi hái cỏ, Tống Thao đã hiện thân trước mặt cô ấy.

 

Nàng trao cho A Tú một chiếc còi sứ nhỏ bằng hạt mơ, và dịu dàng nói:

 

“Kiếp trước ta và muội là bằng hữu thân thiết. 

Chiếc còi này giữ lấy, có thể giúp muội bình an cả đời.”

 

A Tú nhìn nàng bằng ánh mắt dè chừng, chỉ khẽ gật đầu.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Thế nhưng khi xuống núi, cô ấy đã vô tình ném chiếc còi cũ kỹ ấy vào bụi cỏ.

Sau đó chạy nhanh đuổi theo bạn, vừa đi vừa nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nãy em gặp một người rất lạ, cho em cái còi gì cũ kỹ lắm…”

 

Tống Thao lặng lẽ đi đến bên bụi cỏ, nhặt lại chiếc còi hạt mơ bị bỏ rơi.

Nàng chỉ mỉm cười.

 

Đáng lẽ nàng phải sớm hiểu ra – cô gái nông thôn tên A Tú, vốn không phải là Linh Xảo.

Người bạn thủa xưa – Linh Xảo điên khùng, từ lâu đã không còn trên đời.

 

Dù có giống hệt về dung mạo, cũng không thể là người cũ khi xưa.

Giống như năm đó, nàng từng bất ngờ bước vào một giấc mộng, tìm đến Từ Minh công.

 

Từ Minh công là một vị thanh quan, làm quan hai triều, nay đã cáo lão về quê, tuổi đã gần bảy mươi, râu tóc bạc trắng.

Trong mộng, Tống Thao cùng ông ngồi đánh cờ.

 

Khi Ngô Dung chết, ông ấy còn chưa đến tuổi năm mươi, tóc vẫn chưa bạc, dáng vẫn còn cường tráng.

Còn nay, Từ Minh Công đã già, râu dài bạc trắng, ánh mắt hiền từ – rất giống như Ngô Dung, nếu ông còn sống đến lúc này.

 

Họ đánh liền ba ván cờ, Tống Thao đều thua cả ba.

 

Từ Minh công vuốt râu cười ha hả:

“Tiểu cô nương, con đang giấu tài phải không, cố ý nhường lão già này chứ gì?”

 

Tống Thao mỉm cười, khóe mắt cong cong:

“Là ngài đánh cờ cao siêu, con thực sự không thắng nổi.”

 

Ông nhìn nàng cười hiền từ:

“Nửa năm qua, đêm nào con cũng bước vào mộng của ta. 

Lần này cũng không định nói gì với ta sao?”

 

Tống Thao trầm giọng:

“Con không dám nói.

 Vì có nói… e rằng ngài cũng chẳng tin.”

 

“Cứ nói đi, tiểu cô nương. 

Chỉ cần con nói, ta sẽ tin.”

 

Nàng im lặng một lúc rồi đáp:

“Khi xưa, ngài từng là cha ruột của con. 

Lúc ấy, con bị kẻ gian hãm hại, bị chôn sống. 

Ngài vì muốn cứu con, đã đ.â.m đầu vào quan tài mà chết.”

 

Tống Thao nói rất khẽ, không hề định giải thích rõ ràng.

 

Từ Minh công vẫn nhìn nàng, hiền từ hỏi:

“Đây là điều khiến con băn khoăn mãi sao?”

 

“Không, con chỉ… hơi nhớ người ấy.”

 

“Vậy nay gặp lại ta rồi, liệu có thể buông xuống được không?”

 

Ông đúng ra phải rất hạnh phúc – đã được kế thừa tiệm mai táng của tổ mẫu – nhưng trong lòng vẫn chẳng hề thấy vui.

Từ Minh công mỉm cười từ ái:

“Nếu con không ngại thì gọi ta một tiếng cha, ta thay ông ấy nhận lấy.”

 

Giọng nói của ông dịu dàng, ấm áp đến lạ thường.

Tống Thao cúi đầu, khẽ cười.

 

Nàng đứng dậy, hai tay đặt trước người, cung kính thi lễ:

“Thân phận hiện tại của con không tiện dập đầu, sợ làm tổn phúc thọ của ngài. 

Vậy xin được bái một lễ này, và gọi một tiếng cha.”

 

Nàng chắp tay, khom lưng, trịnh trọng nói:

 

“Cha mẹ sinh thành, công lao như trời cao biển rộng. 

Nay con xin gọi ngài một tiếng cha, mong cha phúc tinh cao chiếu, như trăng mãi tròn, như mặt trời mãi sáng, như núi Nam trường thọ, không suy không đổ, như tùng bách mãi xanh, mãi có người gìn giữ.”

 

Đó là một lời chúc của Quỷ Tiên dành cho người phàm.

Nàng nghiêm túc thi lễ, trịnh trọng khom người xuống.

 

Từ Minh công vội đứng dậy, khom lưng đáp lễ.

Lúc ngẩng đầu lên trước mắt đã không còn bóng dáng cô gái ấy nữa.