Sau khi lần lượt tìm gặp từng người.
Từ Tống Lai Hỷ, Linh Xảo, Ngô Dung, đến cả phu nhân Huyện lệnh, Tống Thao mới dần buông bỏ được những chuyện xưa cũ.
Họ đã không còn nhớ nàng nữa.
1
Hết kiếp này đến kiếp khác, hồn phách đi vào Hoàng Tuyền, xoay vần trong luân hồi sinh tử, vĩnh viễn sẽ không còn nhớ đến nàng.
Thời đại thuộc về Tống Thao, sớm đã bị bánh xe thời gian nghiền nát tan tành, tất cả đều hóa thành tro bụi.
Thân là Quỷ Tiên, sao có thể không biết buông bỏ?
Nàng hiểu.
Tất cả, nàng đều hiểu.
Nếu Di ca còn sống, nếu hắn cũng như Linh Xảo và Ngô Dung, đã nhập vào luân hồi, quên hết tiền kiếp... có lẽ nàng cũng đã có thể hoàn toàn buông xuống.
Nhưng Di ca lại không có kiếp sau.
Hắn c.h.ế.t bên dòng suối, t.h.i t.h.ể phơi nơi hoang dã, rồi từ đó biến mất không dấu vết.
Hồn hắn không vào Âm Ti.
Ban đầu, Tống Thao từng hỏi Hắc Bạch Vô Thường, cũng hỏi cả Thôi phán quan.
Cả ba quỷ đều lắc đầu, nói không truy được tung tích hồn phách của Chiêm A Di.
Tại điện Tần Quảng Vương có một chiếc gương nghiệp chướng, chiếc gương ấy chiếu thấu muôn hình thế gian, lý ra điều gì cũng phải thấy được.
Thế mà nó cũng không tìm ra hồn phách Chiêm A Di đang ở đâu.
Một người phàm sau khi chết, không vào địa phủ, không truy ra được hồn phách thì rất có thể là đã xảy ra chuyện.
“Đã tra không thấy, thì chắc là hồn phi phách tán rồi.”
Ấy là nguyên văn lời của Thôi phán quan.
Ông còn nói:
“Vong hồn gặp biến cố mà tiêu tán cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, đừng tìm nữa, tìm tiếp cũng vô ích thôi.”
Tống Thao biết, sự thật chắc hẳn đúng là như vậy.
Thôi phán quan nói chẳng sai.
Một Quỷ Tiên đã phi thăng, lẽ ra nên sớm giác ngộ, sớm buông bỏ.
Thế nhưng suốt hơn ba trăm năm, nàng vẫn không ngừng tìm kiếm Chiêm A Di, đủ mọi cách, lặng lẽ phiêu bạt giữa nhân gian.
Từ hồn ma lang thang giữa đêm khuya, đến bóng ảnh mờ mịt nơi hoang dã.
Từ thần linh trên cao, đến yêu tinh quái vật dưới trần.
Dù là kẻ ma đầu như Tần Cơ, nàng cũng từng đến gặp chỉ để hỏi một câu.
Tìm được hồn phách Chiêm A Di, là chấp niệm duy nhất của nàng.
Không ai hay biết, suốt bao năm luân chuyển càn khôn, thiên địa đổi dời, nàng vẫn đứng lặng trước gương nghiệp chướng, dõi nhìn cảnh A Di c.h.ế.t đi, lặp đi lặp lại.
Thấy hắn phun ra m.á.u tươi, m.á.u thấm đẫm khuôn mặt, che khuất cả diện mạo, vậy mà hắn vẫn loạng choạng bước tới, miệng lẩm bẩm gọi:
“Lan tỷ nhi…”
Cơ thể hắn bị kiếm xuyên qua, mỗi bước đi đều là đau đớn đến tận tim gan.
Ấy thế mà lúc chết, hắn vẫn quỳ một gối, cứng cỏi không chịu ngã xuống.
Hắn không nhắm mắt.
Không ai biết rằng, Tống Thao từng chầm chậm đưa tay chạm lên mặt gương, rồi nhẹ nhàng áp mặt mình vào đó, chỉ mong được gần hắn hơn chút nữa.
Gần hơn chút nữa thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từng giọt lệ của nàng nhỏ xuống mặt kính.
Lệ Quỷ Tiên trong suốt lấp lánh, thực chất là kết tụ của âm khí, lạnh thấu tâm can.
Ấy là cảm xúc duy nhất còn sót lại, ẩn sâu sau gương mặt bình thản của nàng.
Chỉ có gương nghiệp chướng mới biết, nàng đã mang nỗi dằn vặt này suốt hơn ba trăm năm.
Người xưa, chẳng qua cũng chỉ là hạt bụi trong cõi trần
Nhưng... cớ sao người xưa lại hóa thành tro bụi?
Là vì nàng.
Huyền Cơ tính toán nàng vậy mà cũng c.h.ế.t dưới Thiên lôi.
Người xưa vì nàng mà vong mạng, giờ đây không rõ hồn lạc phương nào.
Nếu nói sự chuyển thế của Linh Xảo và Ngô Dung từng giúp nàng thấy được chút an ủi, thì sự mất tích của A Di đã khiến chút an ủi ấy tan biến hoàn toàn.
Tống Thao rưng rưng nước mắt, khẽ thì thầm với gương nghiệp chướng:
“Trên đời này thật sự có chuyện mà ngươi không biết sao?
Tìm huynh ấy giúp ta có được không?
Nếu ngươi có thể giúp ta tìm được huynh ấy, ta nguyện tôn ngươi làm huynh, kết nghĩa cùng ngươi.
Từ nay về sau, ngươi bảo ta làm gì, ta cũng sẽ làm.”
Gương nghiệp chướng vốn là linh vật kết tụ từ thiên địa linh khí, chỉ là một món pháp khí vô tri.
Nó lẽ ra không nên khai linh, lại càng không có khả năng hóa thành hình người.
Âm ti quỷ sai ai nấy đều biết: chiếc gương đá ấy, sau khi được đưa đến cung của Đại Đế Phong Đô, từng ngủ lại một đêm cạnh Phong Đô Đại Đế, từ đó mới hóa thành hình người.
Ai nấy đều nói, nó thật có phúc phận.
Nhưng chỉ riêng nó mới biết rõ: chính nước mắt của Tống Thao, từng giọt từng giọt rơi lên thân nó suốt hơn ba trăm năm, mới khiến nó dần khai linh.
Cũng chính vì Tống Thao kết nghĩa cùng nó, độ hóa cho nó, thậm chí vì tìm kiếm tung tích Chiêm A Di mà sẵn sàng chia sẻ toàn bộ linh lực tu luyện của mình, nó mới dần mọc ra đôi chân.
Tống Thao và nó tri kỷ tương giao.
Ngay cả khi nó chưa hóa hình, nàng cũng đã gọi nó một tiếng “Kính huynh”.
Nàng thường ngủ bên cạnh gương, nước mắt còn đọng trên má.
Gương liền khẽ đưa ra một cánh tay hình người từ bên trong, nhanh chóng lau đi từng giọt lệ.
Lúc ấy, con chuột tinh tên Kim Nguyên Bảo thường hay ghen ra mặt.
Một chân nó vịn tường, một chân chống hông, đôi mắt đầy oán trách mà nhìn Tống Thao:
“Lan tỷ nhi à, chẳng lẽ chuột gia đây không còn là bảo bối của người nữa sao?
Người quên rồi à, là ta đào ngươi ra khỏi quan tài, là ta đã cùng ngươi đi tìm Di ca ba trăm năm.
Giờ ngươi lại đi kết nghĩa với một cái gương, mặt mũi ta biết giấu vào đâu đây?
Hay vầy đi, ngươi cũng gọi ta một tiếng ca ca, ta liền tha thứ cho người!”
Tống Thao bị nó ầm ĩ đến nhức đầu, chỉ lạnh lùng liếc một cái, lập tức khiến nó co giò chạy biến:
“Thôi rồi thôi rồi, lại sắp truy cứu chuyện nửa đoạn ruột đó nữa rồi...”
Kim Nguyên Bảo vốn chỉ là một chuột yêu bình thường, tự xưng là “Khảm Tinh Đại Tiên”.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Sau khi Tống Thao đắc đạo, trở lại mộ phần nơi chôn mình năm xưa, Khảm Tinh Đại Tiên đã đợi nàng ở đó suốt nhiều năm.
Nàng tất nhiên phải báo đáp, liền hỏi nó muốn gì.
Khảm Tinh Đại Tiên đảo tròng mắt một vòng, giảo hoạt đáp:
“Giờ ngươi đã thành Quỷ Tiên rồi, chuột gia ta muốn đi theo ngươi lăn lộn!”