A Vũ là một kỹ nữ.
Vì nhà nghèo, từ bé đã bị cha mẹ bán vào thanh lâu.
Tên thật cô là Dương Tú, năm 14 tuổi đã tiếp khách, bị mụ tú bà đổi tên thành A Vũ.
Nơi đó là chốn tụ hội của kẻ có tiền lắm bạc, cũng là ổ tạp loạn tam giáo cửu lưu.
A Vũ trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy, eo nhỏ như liễu, môi đỏ biết chiều khách.
Từ sớm đã học được cách sinh tồn trong nơi đầy khói bụi đó, lúc nào cũng nở nụ cười, sống rất tốt.
Nhưng cũng bởi thế, nàng khó tránh khỏi sự tục khí, so đo tính toán, giả vờ yếu đuối, nhưng độc địa cay nghiệt.
Có lần chị em tranh giành khách quen với nàng, A Vũ liền xông lên giật tóc, kéo tay người ta dí vào ngọn nến:
“Phì! Con tiện nhân!
Cái gì cũng giành!
Ăn cứt đi!
Cháy c.h.ế.t đi cho tao nhờ!”
Hai mươi tuổi, A Vũ vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp, là biển hiệu sống của cả lầu xanh.
Nàng thích nhất là ngồi dựa ghế tựa trong phòng lầu hai, chân trần, tay cầm ống điếu thuốc phiện, vẻ mặt khoái trá mà hút.
Trên người chỉ mặc mỗi chiếc yếm đỏ, tóc dài xõa vai, lưng và tay trần trắng muốt như tuyết.
Chỉ cần cô lười biếng tựa lan can bước ra ngoài, bọn đàn ông đã chen nhau mà tranh giành cái liếc mắt của cô.
Khách của A Vũ rất nhiều, cũng không thiếu người si mê cô đến mức muốn chuộc thân.
Đáng tiếc, A Vũ chẳng mảy may hứng thú.
Vì cô không tin đàn ông.
Lũ khách làng chơi ấy, thì kẻ thì bụng bia tai to, kẻ thì đầu hai thứ tóc, có chăng người còn coi được mặt, cũng chỉ là ham mê xác thịt, tính tình dâm tiện, muốn chuộc cô về làm vợ bé cho thỏa dục vọng.
Đàn ông, có mới nới cũ, lại thay lòng nhanh như chớp, là bản tính trời sinh.
Cho dù có thích cô đến đâu, một khi đã có được rồi, qua vài tháng mặn nồng cũng thành cơm nguội canh thiu.
Đàn ông chán vợ bé thì còn có thể ra ngoài tìm hoa tìm nguyệt, nhưng đàn bà, một khi đã bước chân vào nội viện làm lẽ, chẳng phải cũng như giao sinh mệnh cho người khác nắm giữ?
Dĩ nhiên, với tính cách của A Vũ, cô tự tin rằng mình vào nội viện cũng có thể sống tốt, tuyệt đối không chịu thua thiệt.
Sinh ra và lớn lên ở nơi đầy bụi bặm như thanh lâu, cô nhìn thấu bản chất con người, nhìn thấu sự xấu xa trong m.á.u đàn ông.
A Vũ không có ai để yêu, nên không tin ai cả.
Nói chính xác hơn, cô chẳng tin bất cứ ai trên đời này.
Làm kỹ nữ, thứ duy nhất có thể dựa vào là tuổi trẻ và nhục thể.
A Vũ rất rõ điều đó.
Nàng chỉ muốn lúc còn trẻ, cố gắng moi được càng nhiều bạc từ đám khách càng tốt.
Chờ đến khi về già sức yếu, ít ra vẫn có của ăn của để, sống nốt quãng đời còn lại như người.
Thế thì những năm tháng khổ nhục này mới không uổng phí.
"Rượu nồng gợi xuân, loan phượng vờn chăn gấm…"
Với A Vũ, nam nữ hoan ái chẳng phải chuyện gì thi vị, ngược lại, rất ghê tởm.
—
Nàng tưởng rằng mình sẽ không bao giờ động lòng với đàn ông.
Bởi đám tỷ muội không biết chừng mực kia, khổ đau, thiệt thòi vì yêu khách làng chơi, cô đều thấy hết.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Yêu đàn ông làm gì?
Mất tiền, mất thân, mất luôn cả tâm."
Đàn ông tử tế mà lại mò đến kỹ viện?
A Vũ từng thấy các chị em khóc than, mắng chửi bọn đàn ông bạc tình, cô chỉ thấy buồn cười đến đáng thương.
Còn cô thì vẫn nằm lười biếng trên lầu hút thuốc, dáng vẻ đầy mãn nguyện.
Nào ngờ, đêm đó, lúc kĩ viện đang vào hồi nhộn nhịp, A Vũ mặc yếm đỏ, tựa lan can lầu hai, dáng đứng uể oải mà phong tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ trên cao cô nhìn xuống, lại không hề hay biết, chính ánh mắt đó đã đưa cô bước vào kiếp nạn cả đời.
Trình Hạc An là một thương gia trẻ tuổi từ Giang Bắc, tuấn tú, phong độ, xuất thân không tầm thường.
Hắn đến đây để bàn chuyện làm ăn.
Trong tiếng tì bà rộn rã, dưới ánh đèn đỏ cao treo, hắn bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Vũ như một nhành mai nở trong tuyết thì liền động lòng.
Đêm đó, hắn chi nhiều tiền nhất, giành được đêm ân ái cùng mỹ nhân.
Trong phòng, A Vũ như thường lệ, tháo yếm rất thành thạo, cởi quần nhanh như chớp, nằm lên giường, bày ra tư thế gợi tình, giọng điệu nũng nịu:
"Lại đây nào~ còn đứng đấy làm gì nữa?"
Kỹ nữ không biết xấu hổ, càng không đỏ mặt.
A Vũ nằm đó, ngửa đầu cười quyến rũ, đưa ánh mắt qua giữa 2 khe đùi nhìn hắn, càng mê hoặc càng khêu gợi.
Nhưng Trình Hạc An lại cau mày.
Hắn không hề động tay, chỉ bước đến kéo chăn đắp lên người cô rồi thản nhiên nói:
"Tôi không thích như vậy."
A Vũ nhấc chăn lên, chống tay vào gối, tiếp tục cười duyên:
"Vậy anh thích kiểu nào? Hay để em gọi rượu?
Hoặc đánh đàn cũng được, không mặc y phục càng tăng thú vị nha~
Mấy chuyện này, em thạo lắm."
Trình Hạc An bình thản đáp:
"Em nghỉ ngơi đi. Tôi về trước. Mai sẽ lại tới."
Ánh mắt hắn lúc đó không giận dữ, nhưng lại lộ rõ sự bực bội và lạnh nhạt, chẳng buồn nói thêm một câu, quay người bỏ đi.
Còn lại một mình, A Vũ ngẩn người.
Nàng hếch môi, bật ra một tiếng:
"Xì — tiền cũng tiêu rồi, còn ra vẻ thanh cao, đúng là đạo đức giả."
6.
Trình Hạc An không chỉ giả vờ đứng đắn, mà còn có vấn đề.
Hôm sau, hắn lại đến, mang theo cả một xấp bạc trắng.
Hôm kế tiếp, không chỉ có bạc, hắn còn tặng cô một chiếc đồng hồ đeo tay.
Đó là loại đồng hồ nữ đắt đỏ mà chỉ những quý phu nhân trong thành mới có thể đeo.
A Vũ nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái, không hiểu hắn rốt cuộc đang giở trò gì.
Liền nửa tháng trời, hắn ngày nào cũng đến, yêu cầu cô bồi tiếp, nhưng lại chẳng hề đụng vào người cô.
Không lưu lại qua đêm, chỉ ngồi cùng trò chuyện vài câu, hoặc nghe cô gảy đàn, sau đó lặng lẽ rời đi.
Người đàn ông mặc trang phục tây, giày da này quả thật rất nhã nhặn, lễ độ, nói năng nhỏ nhẹ, cư xử có chừng mực.
Không cần A Vũ đi hỏi han, đám tỷ muội trong lầu đã tíu tít kể tin:
"A Vũ, ngươi biết hắn là ai không?!
Trình Hạc An đấy, thương gia lớn từ Giang Bắc.
Nhà hắn làm nghề muối, tổ tiên mở cả hiệu muối lớn, giờ thì làm luôn vận tải đường thủy, mua đất tới tận tô giới Thượng Hải!
Gần đây còn cho Đông Nam Vương vay tiền đó!"
Giàu nứt đố đổ vách, dĩ nhiên ra tay cũng hào phóng.
A Vũ nghe xong, rất hài lòng.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:
"Phải moi càng nhiều tiền càng tốt."
Thế là một thời gian dài, cô cố gắng quyến rũ Trình Hạc An, muốn dụ hắn lên giường bằng được.
"Chưa ngủ mà đã hào phóng như vậy,
nếu ngủ rồi thì chẳng phải sẽ càng dễ moi bạc hơn sao?"