Nhưng cớ sao, những ngày hạnh phúc ấy, lại không thể kéo dài...
Nội địa Giang Hán, đa phần tàu thuyền đều là thương nhân ngoại quốc.
Để giành lấy thị phần, Trình Hạc An buộc phải qua lại với đám quân phiệt địa phương.
Một hôm, hắn từ bên ngoài trở về, thở dài nói với A Vũ:
“Bữa tiệc mấy hôm trước…
Hà Đại Soái để mắt đến em rồi.”
A Vũ sững sờ.
Trình Hạc An nói, Hà Đại Soái là đốc quân vùng này, là kẻ tham lam vơ vét, đã từng nhận của hắn một khoản tiền lớn.
Thế mà đúng lúc vận chuyển đang ách tắc, gã giở trò chặn hàng, lại còn mở miệng đòi phụ nữ.
Vì không biết từ đâu, gã nghe được rằng A Vũ không phải chính thê của Trình Hạc An, mà từng là một kĩ nữ lầu xanh.
Gã bảo với Trình Hạc An:
“Nếu ngươi tiếc thì thôi, chỉ cần để cô ta theo ta mấy hôm cũng được, ta dùng một tiểu thiếp trong phủ để đổi, cho ngươi tùy ý chọn lựa.”
A Vũ từng gặp qua Hà Đại Soái.
Là một tên già nua xấu xí, xuất thân từ quân ngũ, thô lỗ cục mịch, đã cưỡng ép cưới mấy phòng thiếp.
Quả đúng như lời Trình Hạc An nói, gã không chỉ tham lam tàn bạo, mà còn dâm loạn vô độ.
A Vũ sững người nhìn Trình Hạc An, hỏi hắn, câu này rốt cuộc là có ý gì?
Trình Hạc An mặt mày khổ sở, thở dài:
“A Vũ…
Ta không muốn bỏ phí bao công sức, hơn nữa vùng Giang Hán này loạn lạc khắp nơi, giờ mà dẫn em rời đi, e là đã quá muộn rồi.”
“A Vũ, em yên tâm…
Anh sẽ không giao em cho bất kỳ ai.
Chỉ là ngủ với hắn mấy đêm thôi, về rồi anh vẫn đối xử với em như cũ, sẽ không bao giờ để việc này lặp lại nữa, ta hứa.”
“Anh đã nói…
Sau này, em chỉ thuộc về một mình em…”
A Vũ lắp bắp nói.
Trình Hạc An tiến tới, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
“Chỉ lần này thôi, A Vũ…
Giúp ta một lần này, anh sẽ không phụ em
Sau này, chúng ta về Thượng Hải, em vẫn là người phụ nữ của ta, là duy nhất.”
“A Vũ, xin em…
Hãy giúp anh một lần.”
Trình Hạc An từng nói rất nhiều lời ngọt ngào với cô.
Hắn nói đã mua không ít bất động sản ở Thượng Hải, tương lai sẽ dẫn cô về sống, định cư trong khu tô giới, cho cô làm phu nhân cao quý, được nuông chiều cả đời.
Hắn luôn là người đàn ông trông rất đàng hoàng chững chạc, giờ đây lại cúi đầu cầu xin cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa áy náy, khiến lòng người mềm nhũn.
Bàn tay hắn xoa nhẹ mái tóc cô, giọng khàn khàn như nghẹn đắng:
“A Vũ…
Giúp ta một lần, được không…”
A Vũ khóc.
Nàng không thể từ chối.
Nàng từng nghĩ, dù đi theo Trình Hạc An, bản thân vẫn sẽ giữ được sự tỉnh táo, có rung động, nhưng người cô yêu nhất vẫn phải là chính mình.
Nhưng Trình Hạc An thật sự quá tốt với cô.
Sự dịu dàng, giàu có, săn sóc tỉ mỉ của hắn như làn nước ấm, cuối cùng khiến cô yêu hắn đến không lối thoát.
Nàng bi ai nghĩ:
“Ai bảo mình từng là kỹ nữ làm chi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đã từng làm kỹ nữ, ngay cả chính mình còn chẳng rửa sạch được lòng, huống chi là người khác?
Thôi thì...
Cùng lắm cũng chỉ là ngủ với đàn ông.
Chuyện cô thành thạo nhất mà.
Cắn răng chịu đựng vài đêm, rồi cũng qua thôi.
Chỉ cần Trình Hạc An không để bụng, không chê bai cô...
Chỉ một lần này thôi mà.
Hắn đã hứa rồi, sẽ không có lần sau.
-------------------------------------------------------------
A Vũ mang tâm trạng như vậy, đi hầu hạ vị Hà đại soái kia.
Rõ ràng đã hẹn, ba ngày sau Trình Hạc An sẽ đến phủ Đốc quân đón cô.
Thế nhưng cô chờ mãi, chờ mãi, mười ngày trôi qua vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
1.
Hà đại soái không hiểu gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, là một kẻ thô lỗ, lại còn có vài thói xấu ghê tởm trong chuyện ấy.
A Vũ sợ phải chịu khổ, bị hắn hành hạ đến c.h.ế.t đi sống lại, đành phải tỏ ra phối hợp, ngoan ngoãn nghe lời.
Gã đàn ông già đó vì vậy mà vô cùng đắc ý, vỗ mặt cô cười ha hả:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Trình Hạc An nói quả không sai, A Vũ, cô quả là biết điều, hầu hạ đàn ông có nghề, kêu cũng dễ nghe, ta thích!”
Mười ngày sau, Trình Hạc An cuối cùng cũng tới đón cô về.
Suốt dọc đường A Vũ không nói một lời, thần sắc như người mất hồn.
Trình Hạc An không giải thích vì sao lại để cô chờ lâu như vậy.
Gương mặt hắn vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, vừa về đến chỗ ở liền bảo cô đi tắm trước, lát nữa xuống ăn cơm.
A Vũ tắm xong, tóc tai còn ướt, thả xõa ngồi trước bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi:
“Khi nào anh đưa tôi đi Thượng Hải?”
Người ta đồn Thượng Hải là thành phố phồn hoa đệ nhất viễn Đông, nơi ánh đèn không bao giờ tắt, nơi đầy rẫy giàu sang và bình yên.
Đưa cô tới đó sinh sống, chính là giấc mộng mà Trình Hạc An từng hứa sẽ cho cô.
Nhưng lúc này, hắn chỉ từ tốn rót cho cô một ly rượu, không vội không vàng, dịu giọng đáp:
“Không gấp, đợi bên này làm ăn ổn định đã.”
Bếp lò trong nhà đang hầm canh gà, mùi thơm lan khắp phòng, nồng đậm quyến rũ.
Người làm khi múc canh chẳng may bị bỏng, hét lên một tiếng, làm rơi cả bát.
A Vũ sững người, đưa tay ôm ngực.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra cảnh bát canh thơm ngát ấy đổ tràn ra đất, tanh bành vương vãi.
Trong lòng cô bỗng đau nhói.
Tựa như người bị bỏng kia, không phải ai khác, mà chính là trái tim cô.
Từ hôm đó trở đi, mọi thứ dường như đã khác.
A Vũ chưa từng hỏi Trình Hạc An vì sao hắn đến trễ như thế.
Cũng chưa từng hỏi vì sao hắn lại nói với Hà đại soái rằng cô biết điều, rất giỏi hầu hạ đàn ông, kêu nghe cũng dễ chịu.
Cô tưởng rằng, chỉ cần không xé toạc vết thương đó ra, thì có thể coi như tất cả chưa từng thay đổi.
Nào ngờ, sự thối rữa của lòng người, e là từ trong ruột đã sớm mục nát.
Hà đại soái chẳng qua chỉ là khởi đầu.
Sau đó, còn có những ông chủ khác mà Trình Hạc An kết giao, cả ngoại thương, cả người nước ngoài.
Vì làm ăn của hắn, A Vũ lại trở thành một ả kỹ nữ bị đưa đi hầu hạ khắp nơi, ai cũng có thể cưỡi lên, ai cũng có thể giày vò.
Chỉ cần hắn cần, cô liền bị gọi đi tiếp khách.
Lúc đầu, Trình Hạc An còn giống như lần đầu tiên, vừa năn nỉ vừa dỗ dành, hứa hẹn đây là lần cuối, cũng nói sẽ sớm đưa cô đi Thượng Hải.
Nhưng về sau, hắn lười chẳng buồn nói nữa.
Mặc cô có muốn hay không, chỉ cần hắn dặn một câu, cô phải chuẩn bị ngay.