Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 139



A Vũ vốn là người thông minh, rất nhanh liền nhận ra Trình Hạc An đã chơi chán cô rồi.

Hoặc có lẽ, từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thật lòng với cô.

Khi đưa cô ăn mặc lộng lẫy cùng đi xã giao, hắn đã sớm tính toán đâu ra đó.

 

Sau này cô mới biết, kỳ thực lúc đầu Hà nguyên soái còn không hề biết cô từng là kỹ nữ, chính Trình Hạc An cố tình tiết lộ.

Rằng cô không phải vợ hắn, chỉ là người hắn mua ở Kim Lăng.

Là hoa khôi nổi danh ở thanh lâu, ngoài mặt nhìn đoan trang, kỳ thực rất biết cách hầu hạ đàn ông, tiếng kêu lại dễ nghe.

 

A Vũ không thể nào chấp nhận được.

Trong tình cảm, cô có thể nhận thua, nhưng tuyệt đối không thể tự lừa dối bản thân.

 

Trình Hạc An đúng là người mặt người dạ thú, không bằng cầm thú.

Ngay từ lúc tiếp cận cô, hắn đã toan tính và lợi dụng.

 

Nhận thức ấy khiến toàn thân A Vũ run rẩy, chìm trong tuyệt vọng.

Sau khi phản kháng vô ích, Trình Hạc An đã ra tay đánh cô.

 

A Vũ nhìn khuôn mặt tựa ác quỷ ấy, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, dự định sẽ sớm rời khỏi hắn.

Nào ngờ người đàn ông này một khi đã tàn nhẫn, thì quả thực đáng sợ.

 

Hắn sớm đoán được ý định bỏ trốn của cô, lặng lẽ đem hết số vàng bạc châu báu, đồng hồ trang sức mà hắn từng tặng cô, cùng cả tiền tích cóp riêng của cô, giấu sạch không để lại dấu vết.

Khuôn mặt tuấn tú của Trình Hạc An nở nụ cười độc ác:

 

“Muốn đi cũng được, đợi về Thượng Hải rồi tôi sẽ để cô đi. 

Nhưng bây giờ thì ngoan ngoãn một chút, đừng phá hỏng chuyện làm ăn của tôi.

 

A Vũ, cô vốn dĩ chẳng phải kỹ nữ sao? 

Cái nghề bán thân ấy, chẳng phải vốn là để hầu hạ đàn ông sao? 

Giờ bảo cô lên giường với người ta, sao lại không chịu?

Hầu hạ họ cho tốt, thể hiện bản lĩnh của cô ra. 

Sau này về Thượng Hải, tôi sẽ không bạc đãi.”

 

Trình Hạc An cam kết, sau khi về Thượng Hải, sẽ trả lại toàn bộ nữ trang và số tiền cô tích cóp.

Thậm chí còn hứa sẽ cho cô thêm một khoản lớn.

 

A Vũ giận đến phát điên, nhào tới định liều mạng với hắn, nhưng lại bị một cái tát giáng thẳng xuống, ngã vật trên giường.

Ánh mắt Trình Hạc An nhìn cô tràn đầy chán ghét không chút che giấu:

 

“Đã không biết uống rượu mời, thì đừng trách phải uống rượu phạt. 

Nếu không muốn làm, thì giờ đi nhảy sông cũng được.”

 

Cả người A Vũ run rẩy, cuối cùng không kìm được mà sụp đổ hoàn toàn.

 

Cô từ nhỏ đã bị bán vào kỹ viện, từng chịu bao trận đòn roi, học cách ngoan ngoãn nghe lời.

Mười bốn tuổi đã bắt đầu tiếp khách, để đỡ bị hành hạ, cô học cách lấy lòng đàn ông.

Dùng chính thân thể nhơ nhuốc này kiếm tiền, gắng gượng sống sót, cũng chỉ vì muốn được sống.

 

Cô không muốn chết.

Dù đã từng trải qua biết bao chuyện bẩn thỉu, nhìn thấu sự bạc bẽo của thế gian, cô vẫn muốn sống tiếp.

Muốn những năm tháng tuổi trẻ chịu hết khổ cực, để nửa đời sau có thể mua một căn nhà nhỏ, tự nuôi sống bản thân, trong sân trồng đầy hoa.

 

Cô thích hoa lắm.

Khi tinh khôi, như mai nở trong tuyết.

Khi thanh khiết, như lan nhuộm sương thu.

 

Cô biết chữ.

Ngày đó trong kỹ viện, bà chủ đào tạo họ rất bài bản, cái gì cũng dạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

A Vũ vẫn luôn thích hoa.

 

Cô bật khóc thành tiếng.

Khóc xong rồi, cô lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, cắn răng nuốt hết căm hận vào lòng, ngoan ngoãn chấp nhận số phận.

 

Còn sống là còn hy vọng.

Núi xanh còn đó, chẳng lo thiếu củi đốt.

 

Cô sẽ đợi.

 

Trình Hạc An nói không sai, cô vốn dĩ là kỹ nữ, bây giờ chẳng qua chỉ đổi chỗ để tiếp tục cái nghề ấy mà thôi.

Rồi sẽ có ngày tất cả chấm dứt.

Chờ đến lúc Trình Hạc An trở lại Thượng Hải, nếu hắn không chịu đưa tiền cho cô, cô sẽ cầm d.a.o đ.â.m c.h.ế.t hắn rồi tính sau.

 

A Vũ rốt cuộc vẫn không thể dứt bỏ những thứ ngoài thân ấy.

Cô tham lam, ham tiền, bởi cô hiểu rõ giá trị của vật chất.

Không có tiền, đời người khốn khó trăm bề, từng bước đều gian nan, thà c.h.ế.t còn hơn.

 

Nghĩ thông suốt rồi, cô liền trở nên như con rối bị giật dây, hoàn toàn tê dại, để mặc Trình Hạc An tùy ý điều khiển.

Cô mong đến ngày được giải thoát, cũng tin rằng bản thân rồi sẽ có ngày được giải thoát.

 

Nào ngờ chưa tới nửa năm sau, khi chuyện làm ăn của Trình Hạc An đã ổn định, cô lại ngã bệnh, mắc phải một căn bệnh dơ bẩn.

Thật là trớ trêu.

Làm kỹ nữ nhiều năm như vậy, lại không ngờ cuối cùng lại ngã xuống vì một tên Tây dương.

 

A Vũ biết rõ hoa liễu là bệnh khó trị.

Ngày xưa trong lầu xanh, chỉ cần có cô nào mọc thịt thối, lở loét không dứt, thì mụ tú bà sẽ mặc kệ, nhốt vào phòng kín chờ chết.

Kỹ nữ trong chốn lầu xanh, sợ nhất chính là mắc bệnh hạ thân.

 

A Vũ cũng sợ.

Ngay khi phát hiện mình có triệu chứng, cô lập tức hoảng loạn đi tìm Trình Hạc An, cầu xin hắn đưa cô đi tìm đại phu.

 

Nhưng gã đàn ông kia chỉ liếc cô một cái, hoàn toàn không đoái hoài đến sống c.h.ế.t của cô.

Hắn đã sớm chán ghét cô.

Từ sau khi đưa cô đến phủ Đốc quân, hắn chưa từng chạm vào cô thêm lần nào.

 

Huống hồ, giờ việc làm ăn bên này đã ổn, Trình Hạc An sắp quay về Thượng Hải.

A Vũ mắc bệnh, hắn tất nhiên không thể mang cô theo.

Tiền bạc cũng chẳng hề trả theo lời hứa, chỉ lạnh lùng ném cho cô mấy đồng bạc trắng.

Đến cả một ánh mắt cũng chẳng buồn nhìn, hắn thu dọn hành lý, lên xe rời đi.

 

Thân thể đau đớn đến rã rời, A Vũ không thể nào đuổi theo.

Chân cô gần như đứng không vững, mặt mày trắng bệch, tóc tai rũ rượi, yếu ớt và thảm hại tựa ma đói.

Cô gắng gượng vịn vào cửa, nhìn căn nhà trống rỗng lạnh tanh, liền biết mình đã hết đường rồi.

 

Số tiền Trình Hạc An vứt lại, căn bản không đủ để chữa bệnh.

A Vũ bất lực ngồi sụp xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy căm phẫn.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Cô đã khóc cạn nước mắt, hồi tưởng lại cuộc đời cô độc và bi thảm của mình, lòng vẫn nghẹn ứ, không thể nuốt trôi nỗi căm phẫn.

Giữa cơn phẫn uất, cô bỗng nhớ ra Trình Hạc An từng nhắc tới quê cũ ở Giang Bắc.

Thế là một ý nghĩ đen tối chầm chậm trỗi dậy trong đầu cô.

 

Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi, nếu không thể trả thù Trình Hạc An, vậy thì cô sẽ báo thù người nhà hắn.

Cô muốn biết, một gia đình thế nào, mới có thể sinh ra được một thứ súc sinh như Trình Hạc An?

Dù không thể đòi lại công bằng, cô cũng sẽ treo cổ c.h.ế.t trước cửa nhà hắn, đợi hóa thành lệ quỷ, quay về đòi mạng.