Tuy vậy, trong thâm tâm A Vũ vẫn từng hoài nghi, vì sao Lý Thuần Quân lại đối xử tốt với mình đến thế?
Cho đến một ngày, cô vô tình nghe được Lý Thuần Quân đang an ủi Tiểu Vân đang giận dỗi, với giọng nói đầy kiên nhẫn:
“Chẳng phải em cũng biết sao, Tú Tú có thân thế khổ cực, nhất định đã chịu nhiều đắng cay trước kia, cô ấy không dễ gì sống được đến giờ đâu.
Em nhường nhịn cô ấy một chút, đừng chấp nhặt quá.
Nếu không lại khiến bản thân bực bội, có đáng không?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Phu nhân, em chỉ là không chịu được cái vẻ đắc ý của cô ta thôi!
Cô ta có gì tốt đâu, mà phu nhân đối xử với cô ta như thế?
Rõ ràng phu nhân ghét nhất người ta gọi là ‘chị’ mà!
Cô ta cứ suốt ngày chị chị em em, chẳng biết xấu hổ…”
“Tiểu Vân, đừng nói nữa.”
Đến khi giọng Lý Thuần Quân tỏ ra không vui, Tiểu Vân mới chịu ngậm miệng, không dám nói thêm.
A Vũ không hiểu vì sao Lý Thuần Quân lại ghét người khác gọi mình là “chị”.
Cô vòng vo hỏi Tiểu Vân, nhưng đối phương quay đầu đi, lạnh lùng không thèm để ý:
“Đó là bí mật giữa tôi và phu nhân, cô là người ngoài, không cần biết.”
Với A Vũ, câu nói ấy chẳng khác nào một lời khiêu khích.
Cô bật cười khẩy, từ đó chính thức bước vào “cuộc chiến tranh sủng” kéo dài với Tiểu Vân.
Đêm có sấm sét, cô ôm chăn chạy sang phòng Lý Thuần Quân, chui luôn lên giường:
“Chị ơi, em sợ, cho em ngủ cùng nha.”
Khi Lý Thuần Quân ra phố, cô thân mật khoác tay cô ấy, ríu rít trò chuyện không ngớt, còn cố tình nói trước mặt Tiểu Vân:
“Em lại thèm ăn đầu sư tử rồi…”
Lúc vẽ tranh trong sân, cô giả bộ nhõng nhẽo, than vãn mình vẽ mãi không được, nhất định đòi Lý Thuần Quân cầm tay chỉ dạy.
Hai người kề sát nhau, A Vũ cười tủm tỉm liếc sang Tiểu Vân đang đứng bên, rồi nhanh chóng ôm lấy cánh tay Lý Thuần Quân, giọng vui vẻ reo lên:
“Chị ơi, em vẽ được rồi!
Chị dạy giỏi quá!”
Tiểu Vân tức đến mức giậm chân thình thịch bên cạnh, miệng lẩm bẩm mắng chửi, gọi A Vũ là “hồ ly tinh”.
A Vũ cố ý hỏi vặn lại:
“Tiểu Vân, cô vừa nói gì đó?”
Tiểu Vân quay ngoắt đầu, hậm hực bỏ đi.
Đêm khuya yên tĩnh, A Vũ thường cùng Lý Thuần Quân nằm chung một giường, thao thao bất tuyệt, chống cằm nghiêng đầu trò chuyện suốt nửa đêm.
Nói đến mức Lý Thuần Quân không mở nổi mắt, chỉ lầu bầu:
“Tú Tú, ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.”
Bên ngoài trời đổ mưa lớn, sấm chớp rền vang, một tia sét lóe lên, soi rõ gương mặt Lý Thuần Quân đang ngủ say, nét mặt bình yên tĩnh lặng.
A Vũ ghé sát lại, không nhịn được hỏi khẽ:
“Chị ơi, sao chị lại ghét người khác gọi mình là ‘chị’ vậy?”
Nhưng Lý Thuần Quân đã ngủ mất, không đáp lời.
A Vũ ngắm cô đang say ngủ, liền co người rút vào trong chăn, lại rúc thêm một chút về phía cô.
Ngoài trời mưa gió đùng đùng, còn trong phòng cô lại được nằm kề bên Lý Thuần Quân, ngửi thấy hương lan nhè nhẹ trên người cô ấy.
Không bao lâu sau, A Vũ cũng ngủ thiếp đi, một giấc ngon lành đầy mộng đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng hôm sau tỉnh dậy, A Vũ lại không nhịn được mà hỏi lại lần nữa:
“Chị ơi, sao chị ghét người ta gọi mình là ‘chị’ thế?”
Lý Thuần Quân khẽ vỗ đầu cô một cái, cười nói:
“Không có đâu, đừng nghe Tiểu Vân nói bậy.”
Thế là A Vũ bỗng thấy hụt hẫng, mặt xị xuống.
Cô nhớ tới câu của Tiểu Vân:
“Đó là bí mật giữa tôi và bà chủ, cô là người ngoài, không cần biết.”
Không hiểu vì sao, lòng cô đột nhiên chua xót.
Rõ ràng là cô đang ghen.
Giống như Tiểu Vân trước kia, ăn dấm chua, ôm hờn giận trong lòng.
Thế là A Vũ bực mình "phì" một tiếng, hậm hực mắng:
“Tiểu Vân mới là hồ ly tinh ấy!”
4.
A Vũ từ nhỏ đã bị bán vào kỹ viện, trước tuổi hai mươi đã nếm trải đủ mọi lạnh lẽo nhân gian.
Sau đó lại một lần c.h.ế.t đi sống lại, chịu biết bao tủi cực và đắng cay.
Chưa từng có ai thật lòng yêu thương cô.
Nghĩ kỹ lại, người đối xử tốt với cô nhất trong cả đời này lại chính là Lý Thuần Quân.
Dù cô là vợ của Trình Hạc An.
Thế nhưng về sau, A Vũ lại thật sự si mê Lý Thuần Quân, ỷ lại vào cô ấy.
Trong lòng cô thầm mong: giá như mình có thể mãi mãi ở lại Giang Bắc, mãi mãi ở bên Lý Thuần Quân.
À còn cả Tiểu Vân — người luôn đối đầu với cô, cùng cô mắng qua chửi lại là hồ ly tinh kia — cô cũng muốn mãi bị cô ta chọc ghẹo như thế, chỉ cần có thể luôn ở cạnh Lý Thuần Quân.
Mà điều kiện tiên quyết để mong ước đó thành hiện thực chính là Trình Hạc An đừng bao giờ xuất hiện nữa.
A Vũ nghĩ, nếu hắn từ nay biến mất khỏi đời mình, cô thậm chí có thể nuốt xuống cả nỗi hận, còn sẵn sàng âm thầm cầu cho hắn sống lâu trăm tuổi, đời đời yên ổn…
Chỉ cần hắn đừng quay lại, đừng phá vỡ cuộc sống hiện tại giữa cô và “chị gái”.
Tiếc thay, đó mãi chỉ là một giấc mộng hão huyền.
Năm thứ hai ở lại phủ cũ, đột nhiên một ngày, Trình Hạc An không báo trước mà trở về.
A Vũ hoảng loạn trốn đi.
Đã hai năm không gặp, người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia, dáng vẻ vẫn y nguyên như xưa, đường nét tuấn tú, phong thái nho nhã, quả thật khó mà không khiến người ta chú ý.
Nhưng A Vũ thì quá hiểu dưới gương mặt ấy là một tâm hồn độc địa đến tột cùng.
Quản sự già niềm nở tiến đến, cung kính gọi một tiếng “Thiếu gia”, rồi đón lấy chiếc áo khoác hắn tiện tay đưa ra.
A Vũ nhìn gương mặt quen thuộc đó, những ký ức tựa giấc mộng xa xưa lập tức ùa về.
Cô run rẩy, toàn thân như lạnh buốt từ trong ra ngoài.
Cô không thể hiểu nổi — sao một kẻ nhìn có vẻ ôn hòa, lịch thiệp như thế, trong lòng lại có thể tàn nhẫn đến vậy, độc ác đến vậy.
Cô thậm chí còn lo sợ — một người m.á.u lạnh như Trình Hạc An, liệu có từng làm tổn thương người dịu dàng thiện lương như Lý Thuần Quân?
Dù sao hắn cũng từng nói — hắn và vợ không hòa hợp, thậm chí không thích cô.
A Vũ lẩn trốn trong phòng cả buổi chiều.
Đến tối, Tiểu Vân đến gọi cô ra ăn, cô viện cớ bị cảm, không có khẩu vị.