Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 141



Cô hầu gái tên Tiểu Vân từng không nhịn được mà oán trách:

“Cô đúng là mạng lớn đấy. 

Gặp được bà chủ nhà ta đúng lúc, cô có biết để chữa căn bệnh bẩn thỉu này cho cô, bà chủ tốn bao nhiêu tiền không? 

Có những đêm bà ấy thức trắng vẽ tranh đến đỏ cả mắt! 

Vậy mà cô còn dám cắn bà ấy? 

Cái thân thể đầy bệnh của cô…”

 

Những khi nghe đến đây, Lý Thuần Quân luôn chau mày ngắt lời trước khi A Vũ kịp phản ứng:

“Cứ mở miệng là 'bệnh bẩn', ta thấy lòng dạ của em mới là bẩn đấy! 

Nếu không bị cuộc đời ép đến đường cùng, ai lại muốn mang bệnh? 

Một người như Tú Tú, còn sống được đến hôm nay đã là quá khó khăn rồi, Tiểu Vân, em không được phép ăn nói như thế!”

 

A Vũ chưa từng gặp người nào như Lý Thuần Quân.

Là thiếu phu nhân của nhà họ Trình, rõ ràng có thể sống yên ổn trong nhung lụa, cơm no áo ấm, thế nhưng cô ấy lại không hề muốn dựa vào đồng tiền của nhà chồng, mà tự mở một hiệu sách trong thành.

Ngoài bán văn phòng tứ bảo, cô ấy còn tranh thủ bán thêm tranh chữ.

 

Lý Thuần Quân biết vẽ, hơn nữa còn rất giỏi.

Tranh cô ấy vẽ, từ phong cảnh đến chim hoa, đều sống động như thật, nét vẽ tinh xảo, thần thái tuyệt vời.

 

Người trong Trình phủ ở căn nhà cổ này chẳng có mấy ai.

Ngoài Tiểu Vân – nha hoàn thân cận, còn có bà quản gia Trương mama và cả nhà của lão quản sự tuổi đã cao.

 

Lão quản sự vốn là người của Trình gia, từ khi chủ nhân chuyển về Thượng Hải sinh sống, ông vẫn ở lại Giang Bắc trông coi phủ cũ, sống trong cảnh gần như bị bỏ quên.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Cả nhà ông gồm năm người, mới có thêm một cháu gái nhỏ mới chào đời, đều ở trong khu nhà này.

 

Từ khi Lý Thuần Quân dọn đến, vợ chồng con trai lão quản sự cũng theo làm việc trong hiệu sách của cô.

Tính ra cả gia đình giờ đây đều dựa vào cô mà sống, đối với cô thì vô cùng kính trọng, mở miệng đều gọi một tiếng “phu nhân” đầy cung kính.

 

3.

Sau khi dần quen thuộc với Lý Thuần Quân, A Vũ vẫn không thể tin nổi trên đời này thật sự có người tốt đến vậy.

 

Cô từng hỏi Lý Thuần Quân vì sao lại cứu mình, còn bỏ ra không ít tiền bạc để chữa bệnh cho mình.

Lý Thuần Quân chỉ cười khẽ, đuôi mắt cong cong:

“Cô ngất xỉu ngay trước cửa nhà tôi, lẽ nào tôi có thể thấy c.h.ế.t không cứu? 

Chắc là chúng ta có duyên đó, Tú Tú, đừng lúc nào cũng nhíu mày như vậy. 

Cô gái trẻ phải hay cười mới xinh.”

 

Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa đưa tay xoa nhẹ lên đầu A Vũ.

Ba chữ “cô gái trẻ” khiến tim A Vũ bất giác run lên.

 

Cô bắt đầu tiếp khách từ năm mười bốn tuổi, luôn trang điểm đậm, phấn son rực rỡ.

Dù sau này bị Trình Hạc An lừa dối, tưởng rằng đã có được tình yêu chân thật, khi ở bên hắn, cô cũng luôn điểm trang kỹ càng, diện mạo kiều diễm.

 

Vậy mà bây giờ, sống bên cạnh Lý Thuần Quân, cô lại mặc những chiếc váy áo đoan trang như tiểu thư khuê các, cắt mái ngang và tóc ngắn chấm tai, không trang điểm phấn son, trông chẳng khác gì nữ sinh dạo phố.

Chính lúc này, A Vũ mới nhận ra: thì ra gương mặt mộc của mình, không cần tô vẽ cũng đã rất dễ nhìn.

 

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, vừa chữa bệnh vừa được chăm sóc, cô đã mập lên một chút, khuôn mặt dần hồng hào có sức sống.

Lý Thuần Quân hơn cô ba tuổi, biết tên cô là Dương Tú thì luôn dịu dàng gọi cô là “Tú Tú”, khi thân thiết thì lại xoa đầu, gọi một tiếng “cô bé”.

 

Vào những ngày nắng đẹp, Lý Thuần Quân sẽ dựng giá vẽ giữa sân, dạy A Vũ vẽ hoa cỏ chim muông trong vườn.

A Vũ thường nghiêng đầu nhìn Lý Thuần Quân. 

Gương mặt ấy ở ngay trước mắt, nghiêm túc chỉ ra chỗ cần sửa trong tranh, giọng nói dịu dàng mà tập trung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô nhìn thấy làn da trắng mịn, vành tai mảnh mai, chiếc cổ thon nhẹ của Lý Thuần Quân, dưới nắng xuân dịu nhẹ ánh lên một lớp sáng mờ trong suốt.

Mùi hương trên người Lý Thuần Quân cũng rất dễ chịu, giống như mùi lan thơm trong sân nhà.

 

A Vũ không kìm được, cứ thế nhìn Lý Thuần Quân đến ngẩn ngơ.

Cho đến khi bị vỗ nhẹ vào đầu, cô giật mình đối diện đôi mắt đang cong lên cười:

 

“Tú Tú, lại thẫn thờ nữa à? 

Cẩn thận tôi đánh vào lòng bàn tay bây giờ.”

 

A Vũ sực tỉnh, vội vàng nghiêm chỉnh ngồi thẳng.

 

Cô rất thích vẽ, mà thích nhất là vẽ hoa lan trong sân.

Dù luôn vẽ chẳng ra hình ra dạng, bị Tiểu Vân chê như giun bò loằng ngoằng.

 

Mỗi khi bị chọc tức, A Vũ sẽ hậm hực đáp lại:

“Cô giỏi thì vẽ một cái tôi xem?”

 

Tiểu Vân hừ một tiếng:

“Tôi biết rõ mình mấy cân mấy lạng, không thèm tốn giấy!”

 

Tiểu Vân vẫn luôn có thành kiến với cô.

Nguồn gốc của điều đó, A Vũ hiểu rõ từ lâu.

 

Những mưu toan so đo giữa phụ nữ với nhau, cô từng gặp quá nhiều.

Chẳng qua là vì Lý Thuần Quân quá tốt với cô, khiến Tiểu Vân ghen ghét trong lòng, lúc nào cũng hậm hực không vui.

Huống chi mỗi lần cô ta nói móc, đều bị Lý Thuần Quân quở trách, bảo đừng nhỏ nhen ích kỷ, đừng đối xử tệ với A Vũ.

 

Mắt A Vũ đảo một vòng, nghĩ cách chọc tức cô hầu, liền cố ý ôm lấy cánh tay Lý Thuần Quân, dụi đầu nũng nịu:

“Chị ơi, khi nào chị ra tiệm sách, dẫn em đi với nha. 

Em muốn ăn ở quán đầu sư tử.”

 

Quả nhiên, Tiểu Vân nổi đóa:

“Ăn với chả uống! 

Cả ngày chỉ biết tiêu tiền, cái miệng lại tham ăn, người thì lười…”

 

Chưa kịp nói hết câu, A Vũ đã bày ra vẻ mặt ủ rũ đáng thương, ngoái đầu nhìn Lý Thuần Quân như sắp khóc đến nơi.

Quả nhiên, Lý Thuần Quân lập tức ngắt lời Tiểu Vân, nghiêm giọng:

“Tiểu Vân, im miệng.”

 

Tiểu Vân tỏ ra vô cùng ấm ức:

“Phu nhân …”

 

“Không có việc gì làm thì đi ra quán mua về một phần đi.”

 

“Phu nhân!”

 

“Đi ngay!”

 

Tiểu Vân tức tối giậm chân bỏ đi, khiến trong lòng A Vũ vô cùng đắc ý.

Cô lại ôm cánh tay Lý Thuần Quân, rúc đầu như mèo con dụi vào:

“Chị à, chị tốt với em quá…”