Chuyện là hôm ấy, Lý Thuần Quân có hỏi Trình Hạc An về tình hình hai anh em nhà Higashikado Yuta.
Cô không muốn chuyện đầu tư vào hội cứu tế có chút sơ hở nào, nên hỏi kỹ về Ryoko, nhớ lại lời A Vũ nói, bèn cẩn thận dò xét thêm vài câu.
Trình Hạc An đáp:
“Higashikado Yuta quê ở Phúc Tỉnh, Nhật Bản.
Gia tộc lớn, tài lực cũng mạnh.
Còn Ryoko là em ruột hắn, hai anh em tình cảm rất tốt.
Nhưng sức khỏe Ryoko không tốt, nghe nói mắc bệnh gì đó.
Higashikado bảo chuyển sang Trung Quốc cũng là để tiện chạy chữa.”
“Cô ta bị bệnh gì?”
“Cái này anh không rõ. Cũng không tiện hỏi.
Chị hỏi chuyện đó làm gì?”
“Không có gì, chỉ là A Vũ nói cô ta đẹp quá, tôi thấy tò mò.”
Lý Thuần Quân nói giọng bình thản, nhưng chẳng hiểu sao, Trình Hạc An lại như nghe ra điều gì từ đó, vẻ mặt lập tức vui hẳn lên.
Hắn khụy một gối trước mặt cô, nắm lấy tay cô, cười nói:
“Đẹp gì chứ?
Trong mắt anh chẳng ai đẹp hơn chị.
Anh chỉ thích một mình chị thôi.”
Trình Hạc An luôn biết cách tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt cô.
Ngoan tới mức Lý Thuần Quân đôi khi chẳng biết rốt cuộc hắn là người thế nào.
Trước mặt cô thì dịu dàng như nước, vậy mà chỉ cần quay đi là có thể sai A Vũ tới nhà Higashikado Yuta, đưa canh lê cho Ryoko.
Món canh lê đó là do bà Trương nấu, lần trước hai anh em người Nhật đến nhà chơi, Ryoko khen mãi không thôi.
Thế nên lần này, Trình Hạc An lại dặn bà Trương nấu thêm một phần nữa, bảo A Vũ đưa sang tận nơi.
Hắn chỉ đích danh phải là A Vũ.
Hôm ấy, Lý Thuần Quân lại không có nhà.
Dạo gần đây vì chuyện hội cứu tế, cô hay đi ra ngoài.
Bé Trình Diễn vốn rất thích A Vũ, luôn muốn cô ở lại chơi cùng.
Vừa nghe bảo phải mang canh lê đến cho Ryoko, A Vũ bèn cười nhạt một tiếng, nói với Trình Hạc An:
“Ồ, anh đúng là rùa đực nhìn thấy đậu xanh, vừa khéo lại trúng ý nhau với con nhỏ Nhật đó à?”
Trình Hạc An đang bước lên lầu, nghe vậy liền quay đầu nhìn cô một cái, lạnh giọng:
“Cô nhắc lại xem?”
A Vũ hằm hằm nhìn hắn, nhưng không nói thêm gì.
Trình Hạc An tỏ ra mất kiên nhẫn:
“Chỗ Higashikado có văn kiện cần ký, tiện thể mang về luôn cho tôi.
Đi sớm về sớm.”
5.
Thực lòng mà nói, A Vũ chẳng hề muốn ra khỏi cửa.
Nhưng cô sợ bị Trình Hạc An kiếm chuyện.
Từ rất lâu trước đây, cô từng nghĩ: hay là lén bỏ cả gói thuốc độc vào, âm thầm g.i.ế.c c.h.ế.t Trình Hạc An cho xong.
Nếu cô có thể tàn nhẫn một chút, ra tay sớm một chút, có lẽ vận mệnh của cô đã thay đổi rồi.
Cô thua ở chỗ cam chịu thực tại, và cái tính chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ra đến cửa, cô quay lưng về phía Trình Hạc An, phì một bãi nước bọt vào chén lê chưng đường phèn, mắng thầm vài câu trong bụng, coi như báo thù.
Sau đó, cô đi đến chỗ ở của Higashikado Yuta và không bao giờ trở về nữa.
Trời tối, Lý Thuần Quân và Tiểu Vân sốt ruột vô cùng.
Trình Hạc An gọi điện cho Higashikado Yuta, đối phương chỉ thản nhiên đáp rằng A Vũ đặt chén lê chưng xuống rồi cầm theo tài liệu rời đi.
Từ đó về sau, A Vũ hoàn toàn mất tích.
Không ai biết cô đã đi đâu, chỉ có trong Nguyệt Thủy Kính, một vô thường tên Tống Thao đang lần theo cuộc đời một phàm nhân, tận mắt chứng kiến cảnh cô bước vào nhà của Higashikado Yuta.
Đó là một cái bẫy.
Ryoko đã để ý đến A Vũ.
Bởi vì A Vũ có một khuôn mặt xinh đẹp, là mỹ nhân thực thụ.
Và bởi vì Ryoko vốn không phải người.
Lúc A Vũ mang lê chưng đến, Higashikado Yuta vẫn giữ bộ dạng lễ độ giả dối đặc trưng của người Đông Dương.
Hắn dùng tiếng Trung ngập ngừng bảo:
“Ryoko không được khỏe, phiền cô mang lê chưng lên tận phòng giúp.”
Rồi cúi chào một cách khách khí.
A Vũ cảm thấy kỳ lạ, trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Nhưng ban ngày ban mặt, cô cũng không nghĩ nhiều, xách khay lên lầu.
Phòng của Ryoko rất lớn, bài trí xa hoa, rèm cửa kéo kín mít, không lọt lấy một tia sáng.
A Vũ đứng ngoài cửa gọi: “Tiểu thư Ryoko?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Không ai trả lời.
Cô đoán Ryoko đang ngủ, nên cẩn thận bước vào, định đặt chén lê lên bàn rồi rời đi.
Trong căn phòng mờ mịt ánh sáng, trên tủ đầu giường đặt một chiếc gương đồng cổ tám cánh hình hoa.
A Vũ còn chưa kịp nhìn rõ Ryoko có nằm trên giường hay không, ánh mắt cô đã vô tình lướt qua chiếc gương và nhìn thấy khuôn mặt của Ryoko trong đó.
Khuôn mặt ấy ẩn hiện trong bóng tối, môi đen sì, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt u ám kỳ dị, đang trừng trừng nhìn cô mà nở nụ cười quỷ dị.
A Vũ hét toáng lên, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng từ trong gương, một cái đầu người dữ tợn đang nhăn nhở cười đã chui ra.
Mái tóc của nó dài lê thê, tuôn ra như những nhánh cây yêu mị, trùm lấy A Vũ như sóng dữ, kéo cô từng chút một quay trở lại rồi nuốt chửng vào bên trong chiếc gương.
Nguyệt Thủy Kính là một tà vật chứa đầy yêu khí và ma chướng.
“Phát Quỷ” chỉ là một trong số đó.
Còn Ryoko chỉ là một trong hàng ngàn khuôn mặt của phát quỷ.
Phát quỷ, còn gọi là “Thiên Quỷ Cơ”, tương truyền vốn là em gái của Thiên hoàng Nhật Bản, khi còn sống là một công chúa tuyệt sắc.
Vì sợ già nua tàn tạ, cô ta đã g.i.ế.c vô số thiếu nữ để tắm m.á.u giữ nhan sắc.
Sau khi bị giết, oán khí hóa thành yêu, chỉ còn lại một cái đầu, gọi là Phát Quỷ, chuyên đoạt lấy khuôn mặt của những cô gái xinh đẹp, giấu trong mái tóc mình.
Như lời của Nhất Mục Ngũ tiên sinh, A Vũ đã bị người ta đem ra dâng cho Phát Quỷ.
Cái gọi là “Ryoko có bệnh”, “sang Trung Quốc chữa trị”, tất cả chỉ là trò bịp bợm che mắt thiên hạ.
Mục đích thực sự của Higashikado Yuta khi mang theo Nguyệt Thủy Kính sang đây, là để truy tìm một món cổ vật.
Tống Thao rõ ràng nhìn thấy, trên bức tranh mà hắn đưa cho Trình Hạc An, có vẽ rất rõ chiếc chuông dẫn hồn của cô.
Để tìm tung tích chiếc chuông ấy, Higashikado Yuta phụ trách dò hỏi trong dân gian, còn Nguyệt Thủy Kính thì mỗi đêm sẽ hút vào một số yêu quái, lệ quỷ lang thang bên ngoài để tìm manh mối.
Nhất Mục Ngũ tiên sinh hính là yêu quái không may bị Nguyệt Thủy Kính hút vào trong thời gian đó.