Về bản lĩnh né người và chạy trốn của nhà họ Liên, Tống Thao thực sự có kinh nghiệm sâu sắc.
Nàng nghe danh Liên Khương từ rất lâu rồi.
Lâu đến mức nào ư?
Khi nàng mới phi thăng làm Quỷ Tiên, còn chưa buông được trần duyên, ngày đêm tìm kiếm Chiêm Thế Nam, từng bị Thôi Phán quan cảnh cáo:
“Ngươi là Quỷ Tiên, nên học cách chấp nhận sự tiêu tán của linh hồn, chớ học theo Liên Khương từ Ấn Đô kia, mê muội không tỉnh, đến cả Quỷ Thành cũng dám xông vào.”
Sau này nàng mới biết, trên đời này còn có một cô gái ngốc nghếch hơn cả mình, vì không thể chấp nhận việc cả thể sư phụ xác lẫn linh hồn đều bị hủy diệt, mà suốt hai nghìn năm qua vẫn đi khắp các nẻo luân hồi để tìm kiếm.
Ban đầu, Tống Thao từng cảm thấy đồng cảm sâu sắc với Liên Khương.
Trong lòng nàng, đã sớm coi đối phương là tri kỷ.
Cũng bởi thế mà năm xưa, nàng mới xuất hiện trong rừng sâu núi thẳm, đem Kim Nguyên Bảo cho Tần Cơ, giúp nàng ta thu yêu trừ tà.
Có điều Tống Thao vạn lần không ngờ rằng, người mà nàng từng coi là tri kỷ ấy, sau lưng lại chẳng hề xem trọng nàng, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường, nói rằng nàng chỉ bị chôn sống một trăm năm mà cũng có thể phi thăng làm Quỷ Tiên, đúng là thiên đạo bất công.
Hơn nữa, tin đồn nàng là “quan hệ hộ khẩu với địa phủ”, người đầu tiên vạch trần lại chính là Liên Khương.
Chuyện liên quan đến Đế Quân, người khác chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, vậy mà Liên Khương lại mở miệng không kiêng nể, ngông cuồng chẳng chút dè chừng.
Giờ nghĩ lại, Tống Thao đã sớm bình tĩnh trở lại, thậm chí còn có thể thấu hiểu Liên Khương của năm xưa.
Suy cho cùng, sư phụ của nàng là một người kỳ lạ, ôm lòng vì thiên hạ.
Cả đời Mộ Dung Chiêu bị ràng buộc bởi sứ mệnh, một lòng vì chúng sinh, cuối cùng lại rơi vào kết cục thân xác lẫn linh hồn đều tiêu tán.
Đúng là một cái c.h.ế.t khiến người ta khó mà chấp nhận.
So với người sư phụ phải chịu cảnh tiêu vong cả thân xác lẫn linh hồn, thì việc nàng bị chôn sống một trăm năm đã có thể phi thăng làm Quỷ Tiên, quả thực nghe có hơi cẩu thả và vô lý.
Cho nên Liên Khương mới tức giận mắng thiên đạo bất công.
Nói ra cũng buồn cười, từ đầu tới cuối, Tống Thao chỉ từng nghe danh Liên Khương, chưa từng gặp mặt.
Cho đến khi Liên Khương hoàn thành sứ mệnh, tự phong ấn mình vào Dị Yêu Sách, Tống Thao vẫn chưa từng nhìn thấy nàng một lần nào.
Lý do rất đơn giản là do Liên Khương luôn cố tình né tránh.
Sau khi tin đồn “người có ô dù ở địa phủ” lan ra, Tống Thao quả thực có chút khó chịu, từng có ý muốn gặp thử Liên Khương truyền kỳ kia.
Nào ngờ, lão nàng ta lại rất biết co giãn, giả vờ nhận sai cực kỳ nhanh nhẹn.
Nàng ta bỏ chạy mất.
Chỉ vì can thiệp vào vận số của tiểu thư nhà họ Trà – Ôn Khanh – mà không dám gánh hậu quả.
Đến lúc tiểu phu quân của vị tiểu thư kia c.h.ế.t cũng chẳng dám xuất hiện.
Từ đó về sau, Tống Thao càng ngày càng coi thường cái kiểu “chỉ giỏi nhận thua” của nàng ta, chẳng buồn tìm gặp nữa.
Vòng vo bao nhiêu năm, cuối cùng lại quay về đồng hành cùng đứa cháu chắt mà nàng ta nuôi lớn, cùng nhau chạy trối c.h.ế.t trong Thủy Nguyệt Kính.
Tống Thao nhìn Trương Nhuận Trạch, trong lòng chỉ có một cảm khái:
Liên Khương — bà già này tuy nhát thật, nhưng đúng là có bản lĩnh.
Khả năng chạy trốn của Trương Nhuận Trạch đúng là được nàng ta chân truyền.
Con cháu do yêu quái nuôi lớn, quả nhiên tiềm lực vô hạn.
Nghĩ đến đây, Tống Thao liếc sang Trương Nhuận Trạch:
“Gì chứ, cô cô cậu bản lĩnh thu yêu như vậy, sao ngươi lại để Phát Quỷ ăn mất, chẳng học được chút bản lĩnh nào à?”
Trương Nhuận Trạch vừa chạy vừa đen mặt:
“Cô cô tôi từng nói, gặp phải loại quá mạnh thì học hay không cũng thế, nằm chờ c.h.ế.t là xong.
Còn nói nhân loại phát triển đỉnh lắm rồi, công nghệ thay đổi môi trường, môi trường tạo ra lối sống, đến bạch tuộc sông Dương Tử cũng tuyệt chủng được thì yêu quái cũng chẳng là gì.
Vậy nên bà ấy không dạy tôi gì cả, bảo không cần học!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
". . ."
“Nhưng mà, lúc đi bà ấy có để lại cho tôi một cây Kim Cang Xử.
Có món đó trong tay thì còn đánh nhau được vài chiêu, khổ cái là bây giờ tôi không mang theo...
Tôi chạy hết nổi rồi, Tống Thao, cô không phải Vô Thường sao!
Cô làm gì đấy, chẳng lẽ đánh không lại con này?!”
Tống Thao nhàn nhạt đáp:
“Ta giỏi câu hồn bắt quỷ, không nghiên cứu yêu quái.
Hơn nữa đây là trong Thủy Nguyệt Kính, là địa bàn của yêu quái.”
Trương Nhuận Trạch gào lên:
“Phát Quỷ không phải quỷ sao?!”
Tống Thao bật cười lạnh:
“Đồ ngu, Phát Quỷ là yêu.”
“Trời ơi, tôi thật sự chạy không nổi nữa rồi!”
“Thế thì chờ c.h.ế.t đi.”
Tống Thao đáp hờ hững, không quay đầu lại, thần hồn lướt đi như chớp.
Bị nàng bỏ lại phía sau, Trương Nhuận Trạch sắp bị đám tóc dài như sóng dữ cuốn lấy, hét toáng lên trong tuyệt vọng, cố sống cố c.h.ế.t đuổi theo:
“Tống Thao! Tống Thao!
Tôi nhớ ra rồi, cô cô tôi từng dạy tôi một chiêu!
Là một loại vu thuật cổ xưa truyền từ thời Ân Thương, chỉ cần niệm chú là có thể phản kích!”
“Thế thì còn chờ gì, phản kích đi!”
“Phải vẽ bùa mới khởi được pháp!
Cô dắt tôi chạy theo đi, tôi mới có thời gian thi triển được!”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tống Thao mất kiên nhẫn, quay đầu lại, đưa tay túm lấy cậu kéo đi.
Trương Nhuận Trạch bị túm chặt lấy vai, vừa cắm đầu chạy vừa dùng ngón tay vẽ loạn lên lòng bàn tay, miệng lẩm bẩm niệm chú:
“Thượng… thượng công tố thần, Đông Câu Mang, Nam Xích Đế, Tư Thu Nhục Thu… Thủy Chính Huyền Minh, Suy… Suy cái gì nữa ấy nhỉ…”
Pháp thuật mà Liên Khương từng bảo là “đơn giản nhất”, vậy mà Trương Nhuận Trạch niệm tới lắp bắp, sai lên sai xuống, vẽ chú cũng sai tùm lum.
Cuối cùng cậu cuống lên, mặt mày rầu rĩ quay sang Tống Thao:
“Tôi… tôi không nhớ nổi nữa rồi!”
Tống Thao liếc xéo cậu một cái, giọng đầy khinh bỉ:
“Suy Thượng Địa Kỳ.”
“A đúng đúng đúng!
Suy Thượng Địa Kỳ!
Sao cô biết?!”
“Đồ ngu, Suy Thượng Địa Kỳ là Hậu Thổ nương nương của bọn ta đấy.”
Có Tống Thao nhắc nhở, Trương Nhuận Trạch cuối cùng cũng khổ cực nhớ ra toàn bộ chú pháp Ngũ Hành Tị Ương chi thuật, lại càng khổ sở hơn để vẽ xong chú ảo trong lòng bàn tay.
Chỉ có điều trong lòng cậu ta vẫn chẳng yên tâm chút nào vì cậu cũng chẳng biết cái trò này rốt cuộc có hữu dụng hay không.
Dù sao lúc trước Liên Khương có dặn: phải cắn ngón tay, dùng m.á.u vẽ chú.
Mà hiện tại cậu chỉ là một hồn phách, đừng nói là máu, ngay cả đánh rắm còn không nổi, lấy đâu ra m.á.u mà vẽ...