Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 155



Người có thân xác, tiên có tiên thể.

Nơi tiên nhân cư ngụ, gọi là Tử Phủ.

 

1.

Bên trong tiên thể cũng có một chỗ giao cảm tương thông, gọi là “Tử Phủ” hay còn gọi là “thức”, là nơi hội tụ linh hồn của thần tiên.

Tương tự, con người có “nhân thức”, yêu quái có “yêu thức”.

 

Khi ở trong Thủy Nguyệt Kính, Tống Thao xuất thần rời xác, lặng lẽ đi tìm “thức” của con Phát Quỷ.

Khi mở mắt lần nữa, nàng đã đứng giữa núi thây biển máu.

Bốn bề mênh m.ô.n.g vô tận, toàn là t.h.i t.h.ể nữ nhân không đầu chất cao như núi, xương trắng phơi đầy đất.

 

Tống Thao đứng trên đỉnh núi xác, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một vạc “canh máu” đang cuộn trào dữ dội.

Vạc m.á.u ấy sâu hun hút, rộng mênh mông, tanh hôi bốc lên nồng nặc.

Trên mặt nước lềnh bềnh từng lớp, từng lớp gương mặt đàn bà, trôi nổi không ngừng.

 

Những gương mặt đó hình dạng khác nhau, xếp chồng lên nhau, chen chúc trong m.á.u đặc, dị dạng và rùng rợn.

Tất cả đều mở trừng trừng đôi mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tống Thao đang đứng trên cao.

 

Thức của con Phát Quỷ là oán khí m.á.u me ngút trời, vẩn đục và tà ác.

Tống Thao khẽ nhắm mắt, linh hồn hóa thành dáng vẻ của Lý Thuần Quân.

 

Chính là Lý Thuần Quân lần đầu gặp A Vũ — nàng mặc sườn xám tay lỡ, không trang điểm, gương mặt sạch sẽ tinh tươm.

Tóc đen tuyền, lông mày đen rậm, đường nét khuôn mặt dịu dàng. 

Giữa núi thây biển máu, nàng tựa như một bức họa thanh thuần và ấm áp.

 

Nàng dịu dàng nhìn xuống vạc m.á.u sâu hoắm, nhẹ gọi một tiếng:

“Tú Tú.”

 

Giọng nói giống hệt Lý Thuần Quân, chỉ một tiếng gọi cũng khiến vạc m.á.u khổng lồ lập tức sục sôi cuồn cuộn, gió tanh mưa m.á.u gào thét.

Tầng sâu dưới đáy vạc, một gương mặt đang bị đè ép bắt đầu vùng vẫy bò lên, phát ra tiếng gào thét thê lương của một cô hồn dã quỷ.

 

Gương mặt ấy từ từ nổi lên khỏi mặt máu.

Sau đó bò lên bờ, biến thành một người đàn bà rách rưới, âm u, đáng sợ.

 

Đó là hồn phách của A Vũ.

Tóc cô xõa dài tán loạn, không còn vẻ trẻ trung xinh đẹp như thuở xưa, gương mặt đã mục rữa, đôi môi đen kịt, trông ghê rợn đến kinh hồn.

 

A Vũ trợn đôi mắt đỏ ngầu trống rỗng, nhìn chằm chằm vào Tống Thao ở trên cao, rồi từ dưới chân núi xác vươn ra một cánh tay khô quắt như cành cây chết, từng chút một bò lên.

Miệng thì phát ra tiếng gọi nghe không rõ lời.

 

Tống Thao hiểu, cô đang gọi chị của minhg.

Trên đỉnh núi xác, thần linh đang vươn tay ra với vô.

 

Bàn tay rùng rợn của A Vũ cuối cùng cũng chạm được vào lòng bàn tay Tống Thao.

Cô úp mặt vào n.g.ự.c Tống Thao, lặng im không nhúc nhích.

 

Tống Thao cúi đầu thì thầm bên tai nàng:

“Đừng sợ, không sao rồi. 

Chị dẫn em về nhà.

Em xuống dưới, tìm một người đàn ông tên là Trương Nhuận Trạch, đưa hồn hắn lên đây. 

Chúng ta cùng rời khỏi nơi này.”

 

Nơi này không nên là nơi bọn họ an nghỉ.

Và cũng không thể là nơi an nghỉ.

 

Tống Thao không thể xuống vạc máu, chốn dơ bẩn đó sẽ tổn hại đến thần hồn của nàng.

May thay, A Vũ chịu nghe lời, cúi đầu quay lại vạc máu.

 

Chẳng bao lâu sau, A Vũ thực sự kéo được hồn phách của Trương Nhuận Trạch lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phát Quỷ không có hứng thú với đàn ông, trong vạc m.á.u kia, chỉ toàn là mặt phụ nữ.

Trương Nhuận Trạch là người đàn ông duy nhất, không khó để tìm.

 

Cậu không ở đó quá lâu, nên khi được đưa lên tuy đang hôn mê bất tỉnh, nhưng trông vẫn là một trai đẹp “tươi mới”.

Phải nói thật, Trương Nhuận Trạch có gương mặt rất hợp gu thẩm mỹ đại chúng: mắt một mí, sống mũi cao, lúc cười trông vừa lém lỉnh vừa bất cần, là kiểu gương mặt khiến con gái rất dễ xiêu lòng.

 

Không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó của Trương Nhuận Trạch, Tống Thao đã thấy bực bội, liền nhíu mày, không nhịn được mà giẫm cho cậu ta một cái.

 

Ban đầu, nàng định thu cả hồn phách của Trương Nhuận Trạch và A Vũ mang theo bên mình.

Nhưng nghĩ lại, nếu rời khỏi yêu thức của Phát Quỷ mà còn mang theo thứ gì, sẽ lập tức bị phát hiện, cực kỳ nguy hiểm.

 

Nàng cần một kẻ hỗ trợ, cho dù chẳng có bản lĩnh gì, thì lúc nguy cấp cũng có thể đẩy ra làm vật hy sinh.

Ừm, rõ ràng người đó nên là Trương Nhuận Trạch.

 

Tống Thao bước vào Thủy Nguyệt Kính ban đầu là để cứu Trương Nhuận Trạch.

Nhưng giờ tình hình đã khác, trong lòng nàng, A Vũ rõ ràng quan trọng hơn nhiều.

Nàng muốn đưa A Vũ rời khỏi nơi đây, đưa nàng đi đầu thai chuyển thế.

 

Tống Thao vận dụng thuật câu hồn, thu hồn phách A Vũ vào lòng, sau đó từ trên cao đá một cú vào Trương Nhuận Trạch:

“Dậy đi.”

 

Lời gọi lạnh lẽo từ một Vô Thường nơi âm ty, nhanh chóng khiến hồn phách Trương Nhuận Trạch tỉnh lại.

Cậu mở mắt ra, từ mơ hồ đến sững sờ, rồi theo phản xạ bật dậy khỏi núi xác:

 

“Vãi ! Vãi ! Vãi !”

 

Rõ ràng cậu vẫn còn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra với mình, lòng vẫn còn sợ hãi.

Trương Nhuận Trạch hoảng loạn, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Tống Thao thì dần dần bình tĩnh lại.

 

“Cô cũng ở đây à, Tống Thao? 

Lẽ nào cũng bị Phát Quỷ ăn rồi?”

 

Lời vừa dứt, cậu liền tự bịt mồm lại, hận không thể tự vả cho mình mấy cái.

Câu hỏi ngu ngốc thật, Tống Thao là ai chứ? 

Với thân phận như nàng, sao có thể bị Phát Quỷ ăn mất?

Rõ ràng người ta là cứu binh do Tiểu Điềm Điềm mời đến, vì cậu mà đến.

 

Trương Nhuận Trạch hơi lúng túng, gượng cười với nàng.

Nữ thần từ Phong Đô – người được xưng là Xích Quách Nữ – lạnh nhạt liếc cậu một cái, vô tình và đầy ghét bỏ phun ra hai chữ:

“Đồ ngu.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Trương Nhuận Trạch: “…”

 

Đúng như Tống Thao dự đoán, nàng vừa rời khỏi yêu thức của Phát Quỷ cùng Trương Nhuận Trạch và A Vũ, còn chưa kịp trở về tiên thể, Phát Quỷ đã đuổi theo sát nút.

Phía sau là từng lớp từng lớp tóc đen trào ra, che kín cả bầu trời, như cơn sóng thần ập đến.

 

Tống Thao phản ứng rất nhanh, thần hồn lao vút đi như sao băng rơi.

Điều khiến nàng ngạc nhiên là Trương Nhuận Trạch, kẻ tưởng sẽ kéo chân cả nhóm, hồn phách lại lao đi như gắn động cơ phản lực, chạy còn nhanh chẳng kém gì nàng.

 

Tống Thao âm thầm rụt tay lại, vốn định kéo cậu một cái.

Đồng thời còn có tâm trạng quay đầu liếc nhìn cậu, nửa cười nửa không:

“Chạy cũng nhanh phết.”

 

Trương Nhuận Trạch bắt gặp ánh mắt tán thưởng kia, trong lòng tự dưng nổi lên một cảm giác tự hào, vừa cố sức chạy về phía trước, vừa nói:

“Đừng nhắc nữa, hồi nhỏ tôi toàn bị cô cô cầm dép rượt chạy, tôi vốn là dân thể thao có tiếng, luôn đứng nhất mấy cuộc chạy thi!”

 

Tống Thao: “…”