Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 159



Không chỉ cậu giật mình run rẩy, ngay cả Tống Thao cũng sững sờ, quay phắt đầu lại với vẻ không thể tin nổi.

Giọng nói đó, Trương Nhuận Trạch rất quen thuộc, trong lúc xem lại quá khứ của Tống Thao tại Đài Nghiệt Kính, cậu đã từng nghe đi nghe lại rất nhiều lần.

 

Là Di ca.

 

Đứng trong Thủy Nguyệt Kính, cách họ một đoạn khá xa, là Chiêm Thế Nam, toàn thân mặc cẩm phục màu lam trầm của nha dịch, dáng người cao ráo thẳng tắp, mái tóc buộc gọn sau đầu.

Gương mặt hắn sắc nét, chân mày kiếm dày, ánh mắt sâu thẳm như băng giá, lạnh nhạt mà trầm tĩnh.

Thế nhưng, đôi mắt ấy khi nhìn về phía Tống Thao lại như băng tan, trở nên dịu dàng đến độ tan chảy.

 

Hắn giơ tay về phía nàng.

Trên lòng bàn tay thon dài, rõ ràng là một viên xúc xắc hồng đậu quen thuộc.

Chiêm Thế Nam nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa, giọng nói thấp trầm như gió thoảng:

 

“Xúc xắc nhỏ khắc hồng đậu, tương tư khắc cốt muội có hay. 

Lan tỷ nhi, ta... cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của viên xúc xắc này rồi.”

 

Giữa không gian mộng ảo, xuyên qua ngàn năm thời gian, Di Ca trong ký ức nàng đang đứng đó, đưa tay về phía nàng, nói rằng hắn đã hiểu được nỗi tương tư của nàng.

Chỉ một câu ấy thôi dã khiến Tống Thao run lên, tim nàng như bị ai đó bóp nghẹn, trong khoảnh khắc gần như mất kiểm soát.

 

Đứng trước mặt nàng, là Chiêm Thế Nam bằng xương bằng thịt.

Không phải hậu kiếp làm công tử quan lại...

Không phải lương y cứu người...

Cũng không phải sát thủ trẻ tuổi tên Ngụy Huyền...

 

Mà là Chiêm Thế Nam.

Chính là Di ca của ngàn năm trước, người cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, từng thề nguyện trọn đời.

 

Ánh mắt, dáng cười, giọng nói, vẫn không hề thay đổi.

Vẫn là cái cách hắn dịu dàng cưng chiều nhìn nàng, nhẹ giọng gọi tên nàng, như chỉ có duy nhất bóng hình nàng trong đôi mắt ấy.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng, lại khẽ cười, khóe môi cong lên, vẫn y hệt như trong ký ức của nàng.

 

“Đi thôi, ta đưa muội tới một nơi.”

 

Giọng nói của Chiêm Thế Nam trầm thấp, dáng vẻ không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, đưa tay về phía nàng.

Trong lòng bàn tay, viên xúc xắc hồng đậu hiện rõ rành rành.

 

Tống Thao nhớ rất rõ, năm đó, nàng từng tặng viên xúc xắc này cho sát thủ Ngụy Huyền, rồi chính tay chôn cất hắn, không hề lấy lại vật đó.

 

“Lan tỷ nhi, muội không nhận ra ta sao?”

 

Câu nói mang theo chút giễu cợt quen thuộc ấy, cuối cùng cũng khiến Tống Thao sững người, chậm rãi bước về phía trước một bước.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nàng khẽ gọi:

 

“Di ca ...”

 

Khung cảnh ấy quen thuộc đến nỗi tim nàng thắt lại.

Nàng như nhìn thấy rất nhiều năm về trước, nơi con phố nhộn nhịp trong vương triều xa xưa thuộc về nàng.

Di ca của khi đó cũng đứng cười như thế, đôi mày rậm nhướng lên trên gương mặt tuấn tú:

 

“Không nhận ra à? 

Thế thì ta quay về đây.”

 

Khi ấy nàng phấn khởi lao tới ôm lấy hắn, hai tay siết lấy eo hắn, giống như nhổ củ cải từ đất.

Di ca không nhịn được cười, ánh mắt đầy cưng chiều:

 

“Được rồi, ngoài phố đấy, mỗi ngày đều thừa sức lực quá phải không?”

 

... ...

 

Trong Thủy Nguyệt Kính, Tống Thao bước về phía Chiêm Thế Nam, nhưng Trương Nhuận Trạch bất ngờ giữ chặt lấy tay nàng.

 

“Đừng đi, Tống Thao, đó là giả!”

 

Trương Nhuận Trạch cứ nghĩ cái bẫy mà Thủy Nguyệt Kính giăng ra quá rõ ràng, với đạo hạnh của Tống Thao, lẽ nào lại mắc lừa?

Nhưng khi Tống Thao quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt nàng phủ đầy sương mù.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Thao mỉm cười:

“Trương Nhuận Trạch, ta biết...

Nhưng giống quá...

Giống hệt trong ký ức của ta. 

Giờ đây, hắn đang đứng ngay trước mặt ta... 

Ta chỉ muốn nhìn gần một chút.”

 

Tống Thao thoạt nhìn có vẻ rất tỉnh táo, nhưng cái “muốn nhìn gần một chút” ấy, hiển nhiên không phải thứ mà Thủy Nguyệt Kính sẵn lòng cho nàng.

Nàng càng bước đến gần, Trương Nhuận Trạch quay đầu lại, chỉ thấy cánh cửa sinh môn trắng xóa sau lưng đang dần dần khép lại.

 

Trong lòng cậu hoảng hốt, lập tức lao tới, lại kéo nàng một lần nữa:

“Đi mau! 

Không đi sẽ không kịp nữa đâu!”

 

“Lan tỷ nhi, chẳng phải là đã hứa sẽ cùng nhau rời khỏi đây sao? 

Muội không đi cùng ta nữa à?”

 

Ở phía xa, Di ca vẫn đưa tay về phía nàng, nụ cười càng lúc càng dịu dàng:

“Muội quên rồi sao? 

Ta nói rồi mà, sẽ đưa muội đi ngắm non sông, tiêu d.a.o tự tại, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Chúng ta vẫn chưa thành thân, ta luôn muốn cưới muội, từ trước đến nay đều chưa từng muốn muội ở bên kẻ khác...”

 

Đúng lúc Trương Nhuận Trạch giữ chặt lấy tay nàng, bước chân Tống Thao khựng lại.

Cậu nắm tay nàng thật chặt, kéo nàng lại sát bên mình.

 

“Không còn thời gian đâu, Tống Thao! Mau đi!”

 

Khi gần bước vào sinh môn, Tống Thao ngoái đầu lại thấy Chiêm Thế Nam vẫn đang nhìn mình, đầy tiếc nuối, bàn tay kia chậm rãi hạ xuống.

Ánh mắt hắn mang theo nỗi buồn cô tịch, thấp giọng cười khổ:

“Lan tỷ nhi... muội có biết, ta đã đợi muội ở đây rất lâu rồi không...”

 

Lan tỷ nhi... muội có biết, ta đã đợi muội ở đây rất lâu rồi không...

 

Chỉ một câu ấy thôi, Tống Thao bỗng thấy trời đất chao đảo, không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo nữa.

Không nghi ngờ gì, cái bẫy của Thủy Nguyệt Kính quá tinh vi, quá cám dỗ.

 

Trong mắt nàng, tràn ngập là dáng vẻ đơn độc kia.

Và bóng hình ấy trong khoảnh khắc nàng sắp bước đi bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt, nắm chặt lấy cổ tay nàng.

 

“Lan muội, đừng rời xa ta, ở lại đi...”

 

Trong sinh môn, Chiêm Thế Nam nhìn nàng với vẻ mặt đau khổ, ánh mắt thăm thẳm như vực sâu, cất tiếng thì thầm.

Trương Nhuận Trạch đã một chân bước qua sinh môn, hồn thể bị kẹt giữa cánh cổng đang khép lại, bị một luồng lực mạnh mẽ kéo giật như muốn xé nát linh hồn cậu.

 

Hồn hình cậu vặn vẹo, đau đớn khôn cùng, nhưng vẫn cố níu chặt lấy tay còn lại của Tống Thao:

 

“Tống Thao! Đừng nghe hắn! Mau đi!

Hắn là giả! Chiêm Thế Nam đã biến mất từ lâu rồi! 

Thế gian này… không còn A Di ca của cô nữa! 

Mau tỉnh lại!”

 

Trương Nhuận Trạch đã đánh giá thấp Tống Thao.

Ngay lúc hồn thể cậu gần như chịu không nổi, Tống Thao nắm lại tay cậu.

Nàng ngẩng đầu, nhìn cậu, ánh mắt ấy, lại mang theo ý cười dịu dàng:

 

“Trương Nhuận Trạch, ta biết.”

 

Trương Nhuận Trạch khựng lại.

 

Giữa cơn đau tột độ, cậu thấy nàng nhắm mắt lại, nét mặt bình thản đến lạ thường.

Nàng không hề quay đầu nhìn lại khuôn mặt quen thuộc kia.

Chỉ nghiêng mặt sang, nâng lên cánh tay đang bị Chiêm Thế Nam nắm lấy, trong lòng bàn tay đột nhiên bốc lên một ngọn quỷ hỏa, đánh thẳng ra.

 

Ngay khoảnh khắc cánh cổng sinh môn đóng lại, bóng hình của Chiêm Thế Nam bị quỷ hỏa đánh trúng, lập tức bị đẩy bật ra xa, tan thành khói bụi.

Tống Thao và Trương Nhuận Trạch thoát ra khỏi Thủy Nguyệt Kính.