3.
Việc đầu tiên Tống Thao làm sau khi trở lại Âm phủ, là đưa vong hồn của A Vũ đi đầu thai qua Luân Chuyển Bàn.
Sau đó nàng lại nhớ ra: hồn phách của Trương Nhuận Trạch đã rời khỏi thân xác quá lâu, nếu không mau quay về, e là không cứu nổi nữa.
Thế là nàng mang theo cậu, quay trở lại nhân gian.
Tất nhiên, chuyến đi này còn có một mục đích quan trọng khác, mang Thủy Nguyệt Kính về lại Hoàng Tuyền.
Thế nhưng nàng không ngờ, khi đến tiệm mai táng, chiếc gương xảo quyệt ấy đã biến mất, trước mặt chỉ còn lại:
Tiểu Điềm Điềm tóc tai rối bù như ổ gà, trên mặt đầy vết cào cấu.
Và một con chuột béo tròn đang nổi điên, đứng chồm hông trên quầy, chửi bới om sòm.
“Ê! Mau trả Lan tỷ nhi của chúng ta lại đây!
Cái gương vô tình vô nghĩa vô liêm sỉ nhà ngươi!
Gặp chuyện là biết chạy về tìm mẹ hả?!
Đồ bất hiếu!
Có giỏi thì tự đi chết, mắc mớ gì phải lôi mẹ ngươi đi thay!”
Tiểu Điềm Điềm bị mắng tới mức mặt đỏ phừng phừng, tức giận không nói nên lời, nhưng cũng không dám động thủ vì e ngại vuốt chuột lốc xoáy của Kim Nguyên Bảo, đành cắn răng nhịn, phản bác:
“Ta lớn tuổi hơn Tống Thao nhiều!
Ta là kính thai trời đất sinh ra, không có mẹ!”
“Vô liêm sỉ!
Ngươi có biết Tống Thao phải một tay bón phân đút cháo, mới đúc nổi tay chân cho ngươi không?!
Nếu không có Tống Thao, ngươi hóa thành hình người kiểu gì?!”
“Ta... Tống Thao đúng là cho ta tay chân, nhưng hình người của ta là do Đế Quân hóa độ!”
Tiểu Điềm Điềm cố gắng lý luận, nhưng Kim Nguyên Bảo chỉ nhướng mắt chuột, vuốt râu cười nham hiểm:
“Ồ, vậy là nói…
Tống Thao là mẹ ngươi, Đế Quân là cha ngươi đấy hả?”
“Kim Nguyên Bảo!
Ngươi đừng có quá đáng!
Giờ là lúc nên nghĩ cách cứu Tống Thao!
Đừng nội chiến nữa!
Ân oán giữa ta và ngươi tạm gác lại!”
“Cút đi!
Còn bày đặt nói người khác quá đáng!
Ngươi là cái thứ gì chứ?!
Cái đồ gương vô tình vô nghĩa vô liêm sỉ!
Ngươi ngay cả đồng loại cũng không canh nổi, còn mặt mũi nào nói đến chuyện cứu Lan tỷ nhi của chúng ta?
Vô dụng thấy rõ!”
Kim Nguyên Bảo cười lạnh, nhìn Tiểu Điềm Điềm đang tức đến mức bật nhảy như lò xo, hừ một tiếng:
“Giờ tình thế như vậy, ta cũng không có cách.
Ngươi đi mời Thôi Phán và hai lão Quỷ Đầu đen trắng đi.”
Tiểu Điềm Điềm bất ngờ xẹp xuống, như quả bóng xì hơi, ủ rũ nói:
“Ta không biết bọn họ ở đâu...”
Kim Nguyên Bảo lập tức ngẩng đầu cười to:
“Ha! Cũng phải thôi, ngươi chỉ là món đồ bị Liên Khương lừa dắt đi, Thôi Phán và mấy lão quỷ đen trắng đó nào thèm chơi với ngươi.
Còn thượng cấp trực tiếp của ngươi — Tần Quảng Vương — mấy trăm năm nay có thèm đoái hoài tới ngươi đâu!
Rõ ràng ngươi chính là cái gương vô tình vô nghĩa vô liêm sỉ bị người đời quên lãng, từ lâu đã bị bỏ rơi rồi.”
Một tràng châm chọc tàn nhẫn như d.a.o cắt mặt gương, cuối cùng cũng khiến Tiểu Điềm Điềm không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Kim Nguyên Bảo!
Ta sẽ ăn thịt ngươi!!!”
Kim Nguyên Bảo khinh bỉ nói:
“Ngươi thử động vào xem!
Gia mà nổi điên thì xé nát mặt ngươi, rồi xé luôn cái đáy quần của ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“A a a a a a a——”
Tiểu Điềm Điềm đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, ngồi phịch xuống đất, khóc càng lúc càng dữ, nghiêng ngả như lật thuyền, gào đến long trời lở đất.
Kim Nguyên Bảo thấy nó quá ồn, bực bội quát:
“Khóc, khóc, khóc!
Mẹ ngươi còn sống c.h.ế.t chưa rõ!
Ngươi chỉ biết gào!
Giỏi thì đi mà tìm cha ngươi ấy!”
Ngoài cửa tiệm mai táng, Tống Thao vừa đứng xem hết màn “chó mèo cào nhau” ấy, cảm thấy đau đầu không chịu nổi.
Nàng đẩy cửa bước vào đúng lúc bị Kim Nguyên Bảo tinh mắt phát hiện.
Nó lập tức lao vọt tới như đại bác, vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không trung, bay thẳng vào lòng nàng.
Hai cái móng chuột ôm chặt vào nhau, hàm răng trắng nhởn nhe ra, hai con mắt chuột lấp lánh tia sáng hình ngôi sao:
“Tống Thao!
Cuối cùng bảo bối của gia cũng về rồi!”
Thân chuột béo múp của Kim Nguyên Bảo hạ cánh chính xác lên vai Tống Thao, sau đó bắt đầu lải nhải liên tục bên tai nàng:
“Bảo bối à, sao ngươi phiền c.h.ế.t đi được, trước đây đi đâu còn biết nói với gia một tiếng, giờ đi cái là chẳng thèm báo, cũng không rủ ta đi cùng, đúng là quá lắm rồi…”
Chỉ một tiếng “bảo bối” thôi đã khiến Tống Thao nhíu mày ngay lập tức, nàng xách cổ nó lên:
“Đừng gọi ta là bảo bối.
Nói chuyện cho đứng đắn vào.”
Kim Nguyên Bảo ra vẻ kiêu kỳ, khoanh hai chân trước, hừ một tiếng:
“Người ta gọi nhau như thế mà.
Ta thấy con người toàn gọi vậy, ta cũng gọi.”
Tống Thao không nói nhiều, ném thẳng nó đi.
Kim Nguyên Bảo lộn mấy vòng trên không, đáp xuống quầy thu ngân, một chân chuột chạm đất, bày ra tư thế cực ngầu, rồi cười tà mị về phía nàng:
“Lan tỷ nhi, đã về thì đừng phũ thế chứ!”
Tống Thao chẳng buồn đáp, chỉ tiện tay ném cái túi chứa hồn phách của Trương Nhuận Trạch cho Tiểu Điềm Điềm bên cạnh.
Lạnh nhạt hỏi:
“Cái gương đó chạy rồi à?”
Tiểu Điềm Điềm vội vàng đỡ lấy, bộ dạng ỉu xìu:
“Dạ... ta không để ý... quay ra thì nó biến mất rồi...”
Ánh mắt Tống Thao trở nên u ám, khẽ cau mày, xoay người bỏ đi.
Tiểu Điềm Điềm luống cuống gọi với theo:
“Tống Thao! Tống Thao…”
Tống Thao quay đầu lại, nó lại lập tức cúi đầu im bặt, lộ vẻ ngượng ngùng.
Tống Thao hiểu nó muốn nói gì, liền đáp nhẹ:
“Không cần cảm ơn.
Thủy Nguyệt Kính vốn là nhắm vào ta.”
Nói xong, ánh mắt nàng lạnh băng, rời khỏi tiệm mai táng.
Để lại phía sau một Tiểu Điềm Điềm ngẩn ngơ, cùng một Kim Nguyên Bảo lại lao theo như tên bắn:
“Lan tỷ nhi! Đợi với! Ta còn chưa lên xe mà!!”
Tống Thao không hề dừng bước.
Rời khỏi tiệm, nàng lập tức gọi một chiếc taxi.
Giữa ban ngày, phố thị ồn ào náo nhiệt, dòng người tấp nập qua lại, xe cộ dày đặc, tiếng còi vang không ngớt.
Tống Thao ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa kính, những tòa nhà cao tầng san sát, phố phường phồn hoa rực rỡ, quốc thái dân an, yên bình thịnh vượng.
Khung cảnh ấy khiến nàng bỗng nhớ đến vài trăm năm trước:
Tiểu Liễu ở thị trấn Lộc Khê dưới núi Bạch Đầu, cùng với A Vũ và Lý Thuần Quân, sinh ra giữa loạn thế dân quốc.
Tất cả giờ đã là ký ức.