Lại một năm bận rộn trôi qua, hắn mòn mỏi đợi chờ.
Cuối cùng, hội nghị tổng kết cuối năm lại đến.
Lần này, hắn quyết tâm sẽ tố cáo ngay trước khi Đế Quân thoát kênh!
Nhưng chưa kịp mở miệng, đến phần bình chọn Nhân viên ưu tú, Thôi phán quan lại mở màn:
"Tôi bầu cho Tạ Tất An."
Hắc Vô Thường: "Bầu cho Tạ Tất An."
Phí Trường Phòng: "Tạ Tất An."
Ngưu Đầu: "Tạ Tất An."
Mã Diện: "Tạ Tất An."
Dạ Du Thần: "Vậy tôi cũng bầu cho Tạ Tất An."
Thôi phán quan lại nói:
"Tôi đề nghị nâng tiền thưởng nhân viên ưu tú lên mười vạn."
Hắc Vô Thường: "Tôi tán thành."
Phí Trường Phòng: "Tán thành."
Ngưu Đầu: "Tán thành."
Mã Diện: "Tán thành."
Dạ Du Thần: "Vậy tôi cũng tán thành."
Bạch Vô Thường: 「……」
(Trong lòng rối như tơ vò.)
Là một người có khí tiết, Bạch Vô Thường vốn định lạnh lùng cười khẩy, dõng dạc nói câu:
"Ta không nhận thứ cơm canh bố thí ấy."
Nhưng ngay lúc ấy, Tống Thao lại lên tiếng:
"Mọi người ai cũng có tiền xài không hết, nhiều hay ít cũng chẳng khác biệt gì.
Đã muốn biểu dương Bạch huynh, sao lại keo kiệt như thế?
Tôi đề nghị thưởng một triệu."
Cả kênh họp lặng như tờ.
Mười vạn thì Bạch Vô Thường còn có thể bật cười khinh khỉnh.
Nhưng một triệu... thì khiến hắn bắt đầu d.a.o động.
Hắn nói:
"…Cái này… cái này… ngại quá ha, Tống Thao, có phải hơi nhiều rồi không?"
Tống Thao:
"Nhiều sao?
Lần trước tôi mua chiếc vòng tay trong trung tâm thương mại, cũng chỉ tầm hơn một triệu thôi mà."
Tất cả các quỷ: 「……」
(Ánh mắt trống rỗng hư vô, tâm hồn bay xa.)
Bầu không khí chìm trong tĩnh lặng, cho đến khi giọng Đế Quân lại vang lên lần nữa:
"Vậy thì một triệu đi."
3.
Bạch Vô Thường sau khi trong thẻ ngân hàng có tiền, quả thực đã có một khoảng thời gian sống rất tiêu dao.
Nhưng sau đó lại thấy chẳng có gì thú vị cả.
Mấy thứ như điện thoại, đồng hồ, xe hơi, nhà cửa... đối với thần linh mà nói, thật ra cũng khá vô nghĩa.
Ăn uống vui chơi thì hắn không thích, mạt chược với game lại càng không mê.
Hắn nhìn đống tiền trong tài khoản, chợt cảm thấy xài tiền mà chẳng hề sung sướng.
Trống rỗng. Mông lung.
Không tìm lại được cảm giác thành tựu như khi còn phải vất vả kiếm ăn.
Vậy nên, hắn cất thẻ đi, lại tiếp tục chạy xe điện đi làm thuê, miệng còn ngân nga hát.
Từ đó về sau, cũng không nhắc đến chuyện tố cáo Hắc Vô Thường hay đám quỷ kia nữa.
Bởi vì, đến đợt bình chọn nhân viên ưu tú tiếp theo, mọi người vẫn bầu cho hắn.
Bạch Vô Thường cảm thấy mình hoàn toàn xứng đáng, đây chính là sự khác biệt giữa hắn và đám cặn bã kia.
Là vinh quang thuộc về hắn.
Khi Tống Thao lại đến tìm, hắn đang làm hộ lý trong một viện dưỡng lão.
Nghe được mục đích đến, hắn hơi sửng sốt:
"Mất chuông dẫn hồn rồi à?"
Tống Thao gật đầu:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Ừ, rơi vào trong Nguyệt Thủy Kính rồi, giờ tìm không thấy."
Bạch Vô Thường phẩy tay:
"Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.
Không có chuông, cô vẫn là cô, cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đâu."
Người có thể tiến bộ, quỷ tiên cũng vậy.
Giờ đây bản lĩnh của Tống Thao đã không còn phụ thuộc vào pháp khí, không có chuông dẫn hồn, cô vẫn thu hồn bắt quỷ như thường.
Thế nhưng nàng lại nhíu mày, nhẹ giọng nói:
"Nhưng đó là đồ của tôi... giống như bạn vậy."
Ở Phong Đô, ai ai cũng biết, Tống Thao là người trọng tình trọng nghĩa.
Bạch Vô Thường cũng thấu hiểu, bèn nói:
"Vậy trước tiên cô tìm cách xác định vị trí Nguyệt Thủy Kính đi, tìm được rồi tôi sẽ giúp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe Tống Thao kể lại lai lịch Nguyệt Thủy Kính, Bạch Vô Thường cũng không lấy làm kinh ngạc.
Hắn vốn chẳng để tâm mấy thứ tà vật của cao thiên nguyên vào mắt, còn cười tít mắt mà an ủi:
"Đảo nhỏ xíu ấy mà, có thể lật được trời chắc?
Đừng để tâm quá.
Tôi sẽ để ý giùm, khi nào tìm được thì liên hệ."
Hắn rất bận, nói xong với Tống Thao liền vội vã quay lại giúp các cụ thay ga trải giường.
Tống Thao lại tiếp tục đi tìm Hắc Vô Thường và Phán quan Thôi.
Ở phòng mạt chược, Hắc Vô Thường tiện tay ném cho nàng chiếc chuông dẫn hồn của mình.
"Mất rồi thì lấy cái này, tặng cô luôn."
Tống Thao:
"Chuông dẫn hồn nhận chủ, cái của anh tôi cầm cũng vô dụng."
Hắc Vô Thường:
"Vốn dĩ đã vô dụng rồi.
Giờ còn có mấy con quỷ để bắt đâu, mang theo cũng chỉ để làm phụ kiện thôi."
Tống Thao:
"Hắc huynh, Nguyệt Thủy Kính không đơn giản đâu."
Hắc Vô Thường:
"Chẳng phải đồ trên một hòn đảo à?
Có gì ghê gớm đâu."
Hiển nhiên, Hắc Vô Thường cũng giống như Bạch Vô Thường, đều không coi Nguyệt Thủy Kính ra gì.
Ngay cả Thôi Phán quan mà nàng gặp sau đó, cũng chỉ cảm thán:
"Cao thiên nguyên lại gây chuyện à?
Cũng chẳng lạ, Ngự Thần không còn nữa, yêu vật quấy phá cũng là điều dễ hiểu."
Tống Thao chau mày:
"Ý ngài là gì?"
Thôi Phán quan giải thích:
"Chuông dẫn hồn của cô quay về cố thổ, là vì Thần Hoàng Tuyền bên Đông Doanh đã biến mất, chuyện này cô biết rồi mà.
Đông Doanh chỉ là một hòn đảo, vị thần tối cao cai quản đảo gọi là Ngự Thần, tên là Thiên Chiếu, vốn là hóa thân từ con mắt bên trái của Izanagi, chồng của Thần Hoàng Tuyền."
Hồi đời Minh triều, bên đó hỗn loạn, Mạc phủ Muromachi bất lực, dân tình lầm than, chiến tranh liên miên.
Nghe nói chính vào giai đoạn đó, Thiên Chiếu, vị thần tối cao cai trị Cao Thiên Nguyên, vì em trai tạo phản mà ngã xuống.
Từ đó đến giờ cũng chẳng nghe bên đó có động tĩnh gì.
Không sao, không sao, ghi chép lại chuyện này, cuối năm họp tổng kết thì báo cáo là được."
Thái độ thờ ơ của Hắc – Bạch Vô Thường và Thôi Phán quan, khiến Tống Thao không khỏi nhíu mày.
Nàng nói:
"Ta thấy chuyện này không đơn giản chút nào.
Giờ đây Nguyệt Thủy Kính chứa đầy yêu quái, lại xuất hiện trên địa bàn của chúng ta, là một việc cực kỳ nguy hiểm.
Những thứ ma vật bên trong rốt cuộc là gì, có mục đích gì, đều cần nghiêm túc điều tra.
Dù sao, bọn chúng từng xuất hiện từ thời Dân Quốc, Phát Quỷ hại c.h.ế.t không ít người."
Thôi Phán quan gật gù:
"Nói cũng có lý, tôi sẽ ghi lại, báo cáo với cấp trên."
Tống Thao:
"Khi nào báo cáo?
Đừng chờ đến cuối năm, lâu quá."
Thôi Phán quan:
"Ngày mai, ngày mai tôi đi gặp Tần Quảng Vương điện hạ."
Tống Thao:
"Tốt nhất là báo cho cả Đế Quân nữa."
Thôi Phán quan khoát tay:
"Thôi đi cô nương, Đế Quân ấy à, thần long thấy đầu không thấy đuôi, ai mà tìm được ngài.
Cứ chờ họp cuối năm đi."
Tống Thao nghĩ lại, cũng thấy đúng.
Hành tung của Đế Quân xưa nay vẫn là một điều bí ẩn.
Tóm lại, chuyện này nàng đã thông báo với Thôi Phán quan, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Nàng dặn thêm:
"Tôi sẽ tiếp tục theo dõi, dò hỏi tung tích của Nguyệt Thủy Kính.
Nếu có động tĩnh gì, chúng ta liên lạc ngay.
Ngài cứ bàn bạc với Tần Quảng Vương điện hạ đi."
Tống Thao không ngờ rằng, bao nhiêu lần nàng nhấn mạnh như vậy, sau khi được Thôi Phán quan chuyển lời đến Tần Quảng Vương, thứ nhận được vẫn là một thái độ chẳng mấy bận tâm.
Tần Quảng Vương nghe Phán quan báo cáo xong, vỗ vỗ cái bụng bia, dáng vẻ lãnh đạo đơn vị cười tươi híp mắt:
"Thường nói: Lúc trời chưa mưa thì lo bịt cửa sổ, lại thường nói: Binh tới thì tướng chặn, nước đến thì đất đắp.
Tống Thao nói cũng có vài phần đạo lý đấy, nhưng bảo cô ấy đừng căng thẳng quá làm gì.
Cái gì mà Nguyệt Thủy Kính, cũng chỉ là thứ không nên hình nên dạng, tìm thấy thì đuổi về là xong.
Bây giờ trời yên gió lặng, thần tiên cũng phải nghỉ phép chút chứ.
Tối nay còn hẹn đánh mạt chược với Biện Thành Vương, thiếu một người, Thôi Ngọc, anh chơi không?"
.....