2.
Bạch Vô Thường lúc này thì thật sự phát điên rồi, gào đến khản cả cổ:
"Hay quá ha!
Mấy người đều có trợ cấp công tác, chỉ có tôi không có!
Tống Thao thì được nằm dài ở Phong Đô chẳng ai quản, công bằng chỗ nào hả?!"
Hắc Vô Thường:
"Người ta có chỗ dựa lớn, đến Đế Quân còn mặc kệ, ai dám quản?"
Bạch Vô Thường:
"Tôi phải tố cáo! Tôi tố cáo!
Trợ cấp công tác của tôi đã bị ai nuốt mất rồi?!"
Hắc Vô Thường:
"Bình tĩnh đi.
Thật ra tụi mình chẳng ai có đâu, chỉ mỗi Tống Thao là có.
Mà đừng nói ra ngoài, cô ấy không biết đâu."
Bạch Vô Thường:
"Cái gì?! Ai cấp cho cô ấy?
Tôi phải lên thẳng Đế Quân tố cáo!"
Hắc Vô Thường:
"Đế Quân cấp."
Bạch Vô Thường:
"Đ*."
Hắc Vô Thường:
"Không phải anh sắp đói rồi chứ?
Tôi cho anh vay đỡ ít tiền nha?"
Bạch Vô Thường:
"Tôi không thèm!
Tôi và lũ cặn bã các người sống c.h.ế.t không đội trời chung!
Tôi sẽ là người chính trực cao thượng, tự thân lao động kiếm sống!
Tiền của mấy người là tiền sạch sao?
Cả đám khốn nạn sớm muộn cũng phá sản, ra đường xin ăn cho coi!"
Hắc Vô Thường (bình tĩnh):
"Là tiền sạch."
Bạch Vô Thường:
"Biến."
Nhân gian có câu: Thất bại của bản thân đã đủ đau, nhưng thành công của bạn bè thì càng khiến người ta quặn lòng.
Bạch Vô Thường bực bội không thôi, uất ức vô cùng, trong lòng càng lúc càng chắc chắn: Hắc Vô Thường bọn họ chắc chắn là đang lách luật, làm trái quy định.
Hắn thề, đến cuối năm, trong buổi họp video, hắn sẽ tố cáo tất cả bọn họ với Đế Quân!
Nhưng chưa kịp đến cuối năm, hắn đã gặp lại Tống Thao.
Hôm đó Tống Thao rảnh rỗi, xuống trần làm chỉ tiêu, ngang qua cầu thì thấy Bạch Vô Thường đang ngồi mở quầy bói toán.
Đã lâu không gặp, Tống Thao liền đến ngồi bên cạnh, định ôn chuyện xưa.
Kết quả, Bạch Vô Thường chẳng buồn ngó tới, quay ngoắt mặt đi.
Tống Thao khó hiểu hỏi:
"Bạch huynh, huynh sao vậy?
Tôi đắc tội gì với huynh à?"
Bạch Vô Thường ấm ức đến nghẹn, gắt gỏng:
"Nghe nói cô vẫn nằm dài ở âm phủ, không xuống trần công tác?"
Tống Thao:
"Ừ đúng mà."
Bạch Vô Thường:
"Vì sao?!"
Tống Thao:
"Thôi Phán quan nói, ưu đãi cho nữ nhân viên, tôi có thể không cần xuống."
Bạch Vô Thường:
"…Đ*... Nịnh thần."
Tống Thao:
"Hử?"
Bạch Vô Thường (nuốt giận):
"Trong tài khoản cô có bao nhiêu tiền rồi?
Nghe nói trợ cấp công tác của cô cao lắm?"
Tống Thao (thản nhiên):
"Tôi chưa đếm bao giờ, tiêu mãi cũng không hết."
Bạch Vô Thường:
"..."
Tống Thao:
"Chẳng phải ai cũng như nhau à?"
Bạch Vô Thường (cắn răng):
"Như nhau."
Tống Thao:
"Vậy huynh còn ngồi đây mở quầy xem bói làm gì?
Hắc huynh mở phòng mạt chược, Phán quan Thôi thi đỗ công chức, Tần Quảng Vương điện hạ đưa công ty lên sàn, Phí Trường Phòng làm luật sư, Mã Diện thì mở nhà hàng lớn…"
Bạch Vô Thường:
"..."
Cuộc trò chuyện hôm ấy khiến Bạch Vô Thường càng thêm quyết tâm lật mặt cả đám kia trong buổi họp cuối năm.
Tất nhiên, Tống Thao thì không, hắn không ngu đến mức dám đắc tội với boss lớn của địa phủ.
Bạch Vô Thường chờ đợi mãi, mong mỏi mãi, cuối cùng thì buổi họp tổng kết cuối năm cũng diễn ra.
Nhìn từng khuôn mặt ra vẻ nghiêm túc đang xuất hiện trên màn hình họp video trong lòng bàn tay, hắn chỉ cười lạnh trong bụng.
Đến phần bình chọn “Nhân viên ưu tú”, mọi người vẫn như mọi năm, không hẹn mà cùng bỏ phiếu cho Tần Quảng Vương điện hạ.
Ai cũng bảo:
“Điện hạ giờ là doanh nhân thành đạt, tỏa sáng rực rỡ nơi nhân gian, giá trị cao nhất.”
Trên màn hình, Tần Quảng Vương hiện ra với dáng người béo tốt, gương mặt gần như nở toác ra vì cười, khiêm tốn nói:
"Ấy, để tôi nói vài lời, ai cũng vất vả, ai cũng giỏi, sang năm chúng ta cùng nhau cố gắng nhé..."
Chưa dứt câu, Tống Thao bỗng đột ngột chen vào một câu khiến cả kênh họp rơi vào im lặng:
"Năm nào cũng là Tần Quảng Vương điện hạ, sao chưa từng có ai bầu cho Bạch huynh?"
Mọi người c.h.ế.t sững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Thao tiếp lời, vẻ mặt nghiêm túc:
"Ai cũng có tiền tiêu không hết, nhưng chỉ có Bạch huynh là giữ vững tâm ban đầu, thật sự đang nỗ lực kiếm sống.
Tinh thần ấy chẳng đáng để học hỏi sao?"
Không khí càng im phăng phắc.
Im đến mức… kỳ quái.
Mãi đến khi một giọng nói từ kênh họp vang lên, chính là vị Đế Quân lâu nay ít khi lên tiếng:
"Vậy thì chọn Tạ Tất An đi."
Nói xong, ngài lập tức thoát khỏi kênh.
Chưa đầy vài giây sau, Tống Thao cũng offline.
Còn lại đám quỷ chưa kịp rời đi, bắt đầu túm tụm lại tám chuyện ầm ĩ:
Dạ Du Thần:
"Này, ai trong mấy người có tiền tiêu không hết vậy?
Sao tôi không có?!"
Hắc Vô Thường:
"Bình tĩnh, không ai có cả."
Dạ Du Thần:
"Thế tại sao Tống Thao lại nói ai cũng có?!"
Ngưu Đầu:
"Ủa chứ bình thường cậu không hóng hớt tin đồn à?"
Dạ Du Thần:
"Tin đồn gì?"
Ngưu Đầu (thì thào):
"Tống Thao với Đế Quân đấy, không phải từng có gì đó à?
Bây giờ ngài ấy rảnh rỗi, lại nhớ tới cô ấy thôi."
Thôi phán quan:
"Khụ khụ, dừng lại dừng lại, đừng nói bậy, sếp còn đang online đấy."
Tần Quảng Vương:
"Thôi, các vị cứ nói chuyện, tôi còn việc ở công ty, xin phép đi trước."
Mã Diện:
"Cung tiễn lãnh đạo."
Biện Thành Vương:
"Lão Tần, đừng vội, tối nay đánh không?
Mới có ba người, thiếu một đây."
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tần Quảng Vương:
"Chơi!
Tiểu Hắc sắp xếp nha."
Hắc Vô Thường:
"OK."
Sau khi Tần Quảng Vương và Biện Thành Vương rời đi, Dạ Du Thần và Ngưu Đầu tiếp tục tám chuyện tới tấp.
Trong lúc đó, Thành Hoàng chen vào một câu đầy cảm khái:
"Có đại lão chống lưng đúng là sướng thật, chứ như bọn mình, còn phải lắt léo tính toán mới xoay được chút tiền..."
Lời còn chưa dứt, Bạch Vô Thường như chợt bừng tỉnh, giọng the thé hét lên:
"Tôi muốn tố cáo!
Tố cáo các người làm ăn sai quy định!"
Hắc Vô Thường:
"Đừng vu oan, tiền của tụi này là tiền sạch mà."
Bạch Vô Thường:
"Tôi có bằng chứng!
Lời của Thành Hoàng vừa rồi tôi sẽ gửi cho Đế Quân!"
Phí Trường Phòng:
"Thôi phán quan, xóa nhật ký chat giùm."
Phán quan Thôi:
"Đã xóa."
Bạch Vô Thường: 「!!!」
Phí Trường Phòng:
"Bạch huynh, không có bằng chứng thì đừng nói bậy, coi chừng bị kiện phỉ báng đó nha."
Mã Diện:
"Đúng đó, đôi khi cũng nên tự xem lại bản thân, từng ấy năm rồi, lương có tăng không, có nghiêm túc làm việc không?"
Bạch Vô Thường:
"Các người... đúng là một lũ cặn bã!"
Phí Trường Phòng:
"Cảnh báo bằng thư kiện nha~"
Dạ Du Thần:
"Cái gì?
Mấy người đều phất lên hết rồi à?
Còn tôi thì đang trực ca đêm ở quán net!
Có ai đầu tư cho tôi với, tôi cũng muốn làm ông chủ!"
Thành Hoàng:
"Chuyện nhỏ, mai đến tìm tôi."
Dạ Du Thần:
"Chốt đơn!"
Bạch Vô Thường:
"Dạ Du Thần!
Cậu còn biết liêm sỉ là gì không?!"
Dạ Du Thần:
"Liêm sỉ đáng bao nhiêu chứ?
Bạch huynh, hay là huynh mở tiệm trà sữa đi, tôi thích uống trân châu khoai môn.
Huynh thì sao?"
Bạch Vô Thường:
"Tôi hận các người!
Năm sau tôi vẫn sẽ tố cáo!
Năm nào tôi cũng tố cáo hết!"
Bạch Vô Thường căm ghét một cách công bằng tất cả bọn họ.