Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 166



Thời Bắc Tống, triều đình thối nát, quyền thần lộng hành.

Lâm Xung, đầu báo nổi danh, bị gian thần vu hãm, phải chạy trốn giữa đêm, tìm đường lên Lương Sơn.

Chuyện này, ai ai cũng biết.

 

Bản nhạc do Trần Lễ tấu, có thể nói là xuất thần nhập hóa.

Chỉ với ba dây đàn, anh thể hiện trọn vẹn bi tráng và oanh liệt.

 

Tiếng đàn vừa dứt, hội trường lặng ngắt như tờ, rồi ngay sau đó là tràng pháo tay vang rền kéo dài không dứt.

Rõ ràng, mọi người đều vô cùng xúc động, tiếng tán dương vang lên rôm rả.

 

Mãi đến khi micro được đưa lại cho Trần Lễ, không khí trong hội trường mới dần ổn định lại.

Trên gương mặt Trần Lễ, là một nụ cười mơ hồ, giọng nói hòa nhã và rất lịch thiệp:

 

"Hôm nay, tôi có một người bạn cũng có mặt tại đây.

Bản nhạc này, tôi đặc biệt dành tặng cô ấy.

Tôi muốn hỏi: Tống Thao tiểu thư, sau khi nghe xong, cô có cảm tưởng gì không?"

 

Lời vừa dứt, không chỉ Trương Nhuận Trạch sững sờ, mà cả Tống Thao cũng kinh ngạc nhìn về phía sân khấu.

Cô rất chắc chắn, mình không hề quen Trần Lễ.

 

Nhưng cô nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh, đứng dậy.

Một người bước đến, đưa micro cho cô.

 

Tống Thao nhìn thẳng về phía Trần Lễ, ánh mắt giao nhau, khẽ cong môi, cầm micro lên, chậm rãi nói:

 

"Khúc nhạc rất hay. 

Nó khiến tôi cảm nhận được một con ch.ó hoang bị đuổi khỏi nhà, hoảng loạn bỏ chạy, chật vật đến đáng thương."

 

Toàn hội trường rơi vào câm lặng.

Trần Lễ vẫn cười, ánh mắt sâu xa:

"Chẳng lẽ cô không nghe ra, nỗi oán giận triều đình, nỗi thương nhớ gia quyến, và lòng trắc ẩn với thiên hạ trong bản nhạc sao?"

 

Tống Thao thản nhiên đáp:

"Không. 

Tôi giỏi nghe âm thanh ở ngoài dây đàn."

 

Nàng khẽ cười, đối mặt với hắn:

 

"Hơn nữa, không phải ai cũng xứng để ví với Lâm Xung.

Kẻ tự cho mình thanh cao thì thích tự tô son trát phấn, hay mơ mộng rằng mình là ngọc ngà sa vào bùn nhơ.

Nhưng chó hoang thì ... ngay từ đầu đã là chó.

Có phải không?"

 

Trần Lễ cười bật ra thành tiếng, trong mắt còn hiện lên tia tán thưởng:

"Tống Thao tiểu thư, cô thật thú vị.

Tôi muốn mời cô dùng bữa tối, không biết cô có nể mặt không?"

 

Tống Thao nhướng mày, không từ chối cũng chẳng nhận lời, chỉ đáp:

"Tôi có nể mặt hay không đều là vinh hạnh của anh."

 

4.

Trong phòng bao trên tầng ba của hội trường, Tống Thao ngồi đối diện với Trần Lễ.

Nàng là người mở lời trước:

"Phó hội trưởng của các người đã chết, tổ chức sự kiện thế này mà chẳng thấy ai tưởng niệm một câu?"

 

Trần Lễ thản nhiên đáp:

"Cái c.h.ế.t là chuyện quá đỗi bình thường.

 Ai rồi cũng sẽ có ngày đó. 

So với việc tưởng niệm hình thức, tôi thấy nhớ trong lòng mới là quan trọng hơn."

 

Tống Thao cười lạnh:

"Cũng biết nói ra vẻ đấy."

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Chỉ là sự thật thôi."

 

Tống Thao nghiêng đầu, giọng trở nên sắc bén:

"Nghe nói mẹ anh là người Nhật, tên là gì? 

Higashikado Yuka, Higashikado Shizuko, hay Higashikado Sakura?"

 

Gương mặt Trần Lễ không lộ chút ngạc nhiên, chỉ mỉm cười:

"Tống Thao, cô quả nhiên thông minh hơn tôi tưởng. 

Cô biết nhiều hơn tôi nghĩ rất nhiều."

 

Tống Thao khẽ hừ một tiếng:

"Anh cũng không kém. 

Ngay cả thân phận của tôi mà cũng điều tra ra được."

 

Một kẻ đã sống hơn ngàn năm như cô, nếu không có đôi mắt nhìn xuyên bản chất sự vật, thì làm sao xứng với thân phận quỷ tiên.

Không cần điều tra, Tống Thao cũng đoán ra Trần Lễ chính là hậu nhân của dòng họ Higashikado.

Nguyệt Thủy Kính chính là do anh ta mang tới.

 

Cũng giống như năm xưa Higashikado Yuta, từng mang Nguyệt Thủy Kính đến Trung Quốc để tìm chuông dẫn hồn.

Sau khi chiến tranh kết thúc, hắn buộc phải rút lui.

Và giờ đây, tất cả chỉ là một cuộc trở lại đầy toan tính.

Chỉ là... Trần Lễ may mắn hơn Higashikado Yuta, bởi anh ta đã thật sự nhờ sức mạnh của Nguyệt Thủy Kính mà lấy được chuông dẫn hồn của Tống Thao.

 

Trước sự sắc bén của Tống Thao, Trần Lễ cũng không che giấu điều gì, thẳng thắn nói:

 

“Mẹ tôi tên là Higashikado Oto. 

Nói cho đúng thì, ông ngoại tôi phải gọi Higashikado Yuta là thúc công, còn Ryoko là cô tổ của ông ấy.”

 

Khi Chiến tranh Kháng Nhật kết thúc, Higashikado Yuta quay trở lại Nhật Bản, khi đó ông ta đã hơn năm mươi tuổi.

Tính ra thì Trần Lễ đúng là hậu nhân đời sau.

 

Hắn cầm lấy chai rượu vang trên bàn, rót cho Tống Thao một ly, rồi chậm rãi nói:

 

“Năm đó mẹ tôi vì muốn tránh khỏi tai ương nên sang Trung Quốc du học, sau đó kết hôn với cha tôi và sinh ra tôi.

Bà ấy là người cuối cùng trong dòng tộc Higashikado còn sống sót. 

 

Tưởng rằng có thể tránh khỏi lời nguyền, nhưng đến năm ba mươi tuổi vẫn không thoát được số mệnh mà mất mạng.

Tống Thao tiểu thư, tôi cũng sống không được bao lâu nữa,bởi vì tôi cũng là người bị thần nguyền rủa.

 

Lý do tôi từng quay về Nhật, nhập quốc tịch Nhật Bản, cũng chỉ là để tìm một tia hy vọng sống sót mà thôi.”

 

Nói rồi, Trần Lễ – người đàn ông đang ngồi trên xe lăn – lặng lẽ cởi khuy áo sơ mi, rồi cởi hẳn áo khoác ngoài.

 

Trước mắt Tống Thao, trên n.g.ự.c anh kéo dài đến cả lưng, là vô số vết nứt đen sì gớm ghiếc.

Bên trong những vết rạn da rách thịt kia, như thể có thứ gì đó đã mọc rễ nảy mầm, vô số xúc tu đen nhỏ bé, dị dạng, từ bên trong rón rén ngoi lên, nhúc nhích như tảo biển sống, dập dờn theo từng nhịp thở.

Cảnh tượng ấy khiến người ta sởn gai ốc, toàn thân nổi da gà.

 

Nhưng Tống Thao chỉ liếc một cái, ánh mắt nửa cười nửa giễu:

 

“Dòng họ Higashikado các người không phải là hậu duệ thần linh sao?

Đời đời trung thành với vị thần vĩ đại, dưới sự dẫn dắt của ngài mà mưu đồ thống trị thế gian.

Giờ thì sao? Bị phản phệ rồi à?”

 

Năm xưa trong Nguyệt Thủy Kính, câu cuối cùng Higashikado Yuta nói với Lý Thuần Quân, Tống Thao vẫn còn nhớ rõ ràng.

 

1 tên trong Ngũ tiên sinh từng nói:

“Yêu quái trong Nguyệt Thủy Kính, đều bị một loại ma vật thao túng.”

 

Tống Thao không rõ ma vật ấy là gì, chỉ biết nó cực kỳ đáng gờm, không chỉ có thể điều khiển yêu quái, mà còn sai khiến con người hành động.

 

Vị “thần” mà dòng họ Higashikado tôn thờ suốt bao đời, rõ ràng chính là thứ ma vật đó.