Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 167



Trần Lễ gật đầu, trong mắt lộ ra tia tán thưởng:

 

“Nói chuyện với Tống Thao tiểu thư, tôi không cần vòng vo.

Đúng vậy, dòng họ Higashikado từ thời Mạc phủ Muromachi đã luôn tín phụng một vị ‘thần’.

Gọi là thần cũng không hẳn.

Bởi vì ban đầu, ngài cũng từng mang hình người, tên là Higashikado Ichirō, là gia chủ vùng Hokuriku vào thời Nara.

 

Higashikado Ichirō xuất thân từ Trung Thần thị, tổ tiên của Phú Nguyên thị, đến nay vẫn là thần quan trong giới Thần đạo Nhật Bản.

Người ta truyền rằng ngài là trưởng tử dòng dõi quý tộc, mười mấy tuổi đã tiếp quản gia tộc, chấp chưởng quyền lực.

 

Thê tử đầu tiên của ngài, là phu nhân Abe, con gái một gia tộc võ sĩ, từ nhỏ đã được gả cho ngài, coi như thanh mai trúc mã.

 

Sau này Ichirō cưới thêm vài phu nhân, nhưng luôn giữ tình cảm sâu đậm với phu nhân Abe, cho đến một năm nọ, có lời đồn vùng Wakasa xuất hiện yêu quái, tàn sát thôn làng.

Ichirō mang theo âm dương sư đi tróc yêu, lúc trở về mang theo một bé gái tên là Tsubaki.

 

Theo gia phả Higashikado, Tsubaki mới mười ba tuổi, lại bị thiểu năng trí tuệ.

Nhưng Ichirō vô cùng yêu quý, nâng niu chiều chuộng.

 

Vốn là người nghiêm túc, lý trí, từ khi Tsubaki vào phủ, Ichirō bỏ mặc phu nhân Abe và các phu nhân, ngày ngày chỉ quanh quẩn bên cô gái ngốc ấy, nhìn cô cười.

Đến khi Tsubaki mười lăm tuổi, phu nhân Abe phát hiện Ichirō định nạp Tsubaki làm chính thất.

Uất ức đến cực độ, bà lén hạ độc Tsubaki.

 

Nhưng Tsubaki không chết.

Ngược lại, phu nhân Abe bị Ichirō g.i.ế.c bằng một nhát kiếm, không chút lưu tình.

 

Sau đó, Tsubaki trở thành chính thất, được gọi là Tsubaki phu nhân.

Người ta đồn rằng do bị tổn thương cơ thể bởi độc dược, cô chỉ sống đến năm hai mươi rồi qua đời.

 

Ichirō đau đớn tột cùng, tự vẫn bên xác cô, theo nàng xuống hoàng tuyền.

 

Đến thời Mạc phủ Muromachi, hậu duệ của Trung Thần thị suy bại.

Một đêm, gia chủ đời sau mộng thấy Ichirō.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ngài nói:

‘Thần linh trên cao thiên nguyên đã diệt vong.

Nay ta thống lĩnh các đảo, cần lập nên quốc độ mới.

Cần kẻ tín phụng, và sẽ đưa họ thành thần.’

 

Dưới sự phù trợ ấy, gia tộc ấy trỗi dậy trở lại, và được ban cho cái họ mới: Higashikado.”

 

Kể đến đây, Trần Lễ dừng lại.

 

Tống Thao hiểu ra:

 

“Xem ra vị ‘thần’ ấy đã vứt bỏ các người, lại còn gieo rắc lời nguyền lên huyết mạch tộc Higashikado.

Tại sao chứ?

Higashikado Yuta năm xưa còn tín phụng đến thế kia mà.”

 

Trần Lễ thở dài, cười khổ:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tộc Higashikado chúng tôi, xưa nay đều một lòng trung thành với vị thần ấy.

Nhưng trong mắt ngài, bọn tôi chỉ là đàn gia súc nuôi nhốt.

Bề ngoài là thần giáng thế, ban cho chúng tôi Nguyệt Thủy Kính và quyền lực tối thượng, nhưng cô cũng biết rồi đó, những ma vật trong Nguyệt Thủy Kính, vốn không phải thứ con người có thể kiểm soát.

 

Ban đầu, là yêu quái trong Nguyệt Thủy Kính ăn thịt người của gia tộc Higashikado. 

Họ kinh hoảng, lập tức bẩm báo với thần linh của mình. 

Nhưng thần hoàn toàn không thèm quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, cứ mặc kệ.

 

Cho đến khi số người bị yêu quái ăn ngày càng nhiều, thần mới bắt đầu coi trọng, lập ra quy tắc cho đám yêu quái trong Nguyệt Thủy Kính. 

Thế nhưng nhiều năm sau, vẫn có những con yêu gan to bằng trời, vì đủ mọi lý do mà tiếp tục ăn thịt người nhà Higashikado.

 

Chúng bắt đầu trở nên tinh ranh, chỉ chọn những người yếu thế để ăn. 

Ví dụ như bà cố của tôi – cô Higashikado Ryoko, vì là phụ nữ lại bệnh tật từ nhỏ, nên khi còn trẻ đã bị Phát Quỷ hại chết.

 

Chuyện yêu quái ăn người về sau tuy ít xảy ra, nhưng trong tộc đã có người bắt đầu tỉnh ngộ.

Từ rất sớm, dòng họ Higashikado đã phân thành hai phe. 

 

Một phe do Higashikado Yuta cùng các trưởng lão đứng đầu, cho rằng tất cả mọi thứ gia tộc có được đều là thần ban tặng. 

Nếu hy sinh một số ít kẻ yếu làm vật tế, thì đổi lại là tương lai huy hoàng cho cả dòng họ. 

Họ nói rằng, với những người bị hiến tế, đó là một kiểu cống hiến cao cả, một loại phúc phận và gia tộc Higashikado sẽ đời đời khắc ghi công lao ấy.

Để làm gương, Higashikado Yuta chẳng hề bận tâm chuyện em gái mình là Ryoko bị hại, thậm chí còn chủ động xin dẫn Nguyệt Thủy Kính sang Trung Quốc, phụng sự thần linh.

 

Còn một nhóm khác đã sớm tỉnh táo, âm thầm mưu tính lật đổ cái gọi là thần đó, muốn thoát khỏi số phận bị yêu quái chi phối của cả gia tộc Higashikado.

 

Khi Higashikado Yuta quay về Nhật Bản, nhóm tỉnh ngộ kia đã ra tay hành động. 

Họ tổ chức ám sát, bóp c.h.ế.t vài vị trưởng lão trong tộc, rồi g.i.ế.c c.h.ế.t chính Higashikado Yuta. 

Nhờ sự trợ giúp của một đại năng, họ đã phong ấn Nguyệt Thủy Kính trong một ngôi chùa ở tỉnh Kanagawa.

 

Đáng tiếc là họ đã đánh giá thấp năng lực của yêu quái. 

Ngôi chùa ấy hoàn toàn không thể giam cầm nổi Nguyệt Thủy Kính. 

Còn vị thần mà dòng họ Higashikado đời đời thờ phụng, lại giáng xuống một thứ gọi là ‘thần phạt’. 

Lời nguyền ấy là: người nhà Higashikado không ai sống quá ba đời, tất cả sẽ hóa thành vũng m.á.u đúng vào năm ba mươi tuổi.”

 

Mẹ tôi – Higashikado Oto, là người cuối cùng còn sống của dòng họ Higashikado. 

Vì ông ngoại tôi đã sớm sắp xếp cho bà đến Trung Quốc du học và cấm tuyệt không được quay về Nhật nữa.

 

Thế nhưng, đến năm ba mươi tuổi, bà vẫn c.h.ế.t vì một căn bệnh lạ. 

Còn tôi, từ khi mười tuổi, trên người đã bắt đầu xuất hiện những cơn đau không rõ nguyên nhân. 

Ban đầu là những vệt dây leo đỏ như hình xăm mọc đầy lưng, sau đó lan ra ngực, xuống chân, bám rễ vào da thịt, sinh sôi nảy nở.

 

Cô Tống, năm nay tôi hai mươi lăm tuổi. 

Dù sinh ra ở Trung Quốc, tự nhận mình là người Trung Quốc, nhưng trong huyết mạch tôi vẫn chảy dòng m.á.u của mẹ. 

Thế nên ngay khi bệnh tái phát lần đầu, cha tôi đã đưa tôi sang Nhật định cư, hy vọng có thể tìm được con đường sống sót.

 

Thật không may, sau đó ông ấy c.h.ế.t vì một tai nạn xe hơi ở Nhật. 

Còn tôi, trong quá trình điều tra bí mật của gia tộc Higashikado, chẳng may bị yêu quái trong Nguyệt Thủy Kính phát hiện. 

Nó bắt tôi làm việc cho nó, nếu không sẽ chết. 

Đây là cách duy nhất để tôi sống sót dù tôi thừa biết, có thể nó sẽ chẳng giữ lời mà tha cho tôi đâu.”