Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 168



“Ngươi biết rõ nó có thể nuốt lời, nhưng vẫn làm theo chỉ thị, mang Nguyệt Thủy Kính trở lại Trung Quốc.”

Khóe môi Tống Thao cong lên một nụ cười, vừa như giễu cợt, lại như thương hại.

 

Trần Lễ không chỉ mang Nguyệt Thủy Kính đến Trung Quốc, mà còn thành lập một câu lạc bộ cổ cầm làm bình phong che mắt người đời. 

Xưa nay người ta vẫn nói “vật họp theo loài, người tụ theo nhóm”, câu lạc bộ kỳ quặc này cuối cùng bị Chu Mục phát hiện, thậm chí cô ta còn trở thành phó hội trưởng.

 

Chu Mục từng bị yêu xà nhập xác. 

Tuy sau này đã hoàn toàn trở lại làm người, nhưng bản tính thế nào, e rằng chỉ mình cô ta mới rõ.

Cô ta luôn tìm cách kéo Trương Nhuận Trạch gia nhập câu lạc bộ cổ cầm, bất kể là để hại người, hay chỉ mong tìm người cùng chí hướng, thì mục đích cũng chẳng mấy trong sạch.

 

Trùng hợp thay, khi Tống Thao bắt Chu Mục tại cửa hàng mai táng, đúng lúc lại dùng đến chiếc chuông dẫn hồn kia.

Nguyệt Thủy Kính khi ấy được bọc trong tấm vải xanh, đã cảm ứng được khung cảnh đó.

 

Đêm hôm ấy, Phát Quỷ bên trong liền bò ra, nuốt lấy hồn phách của Trương Nhuận Trạch.

Mục đích đã quá rõ ràng: là để dẫn dụ Tống Thao đến.

 

Từng vòng từng vòng gài bẫy, thiên thời – địa lợi – nhân hòa, thiếu một thứ cũng không thành.

 

Quả nhiên, Trần Lễ chốt lại hành động ấy một cách gọn ghẽ: 

 

“Trương Nhuận Trạch chỉ là con mồi nhử, mục tiêu thật sự ngay từ đầu chính là tấm gương nghiệp chướng trong cửa hàng mai táng kia, bởi nó là vật thuộc Âm phủ, là cơ hội duy nhất để chúng tôi tiếp cận chuông dẫn hồn.

 

Sự xuất hiện của cô Tống là điều ngoài dự liệu. 

Cô có thể mắng tôi là kẻ tham sống sợ chết, là đồ tiếp tay cho kẻ ác, nhưng đúng là để sống, tôi đã đích thân đưa yêu vật vào Trung Quốc, còn góp mặt trong toàn bộ kế hoạch nhằm vào cô.

 

Dù không phải tôi thì cũng sẽ có kẻ khác làm việc này. 

Tôi chỉ là một con rối bị yêu quái thao túng. 

Nguyệt Thủy Kính sớm muộn cũng sẽ tìm đến, bởi trước thời Dân quốc, nó đã từng đến đây nhiều lần. 

Thời Higashikado Yuta, nó đã xác định được sự tồn tại của cô. 

Nếu không phải gia tộc Higashikado nổi dậy phản kháng và bị diệt tộc, e rằng cũng chẳng đợi đến tôi mang nó qua như bây giờ.”

 

Từ lời của Trần Lễ, Tống Thao bắt được một thông tin quan trọng. 

Nàng mở lời: 

“Thời Higashikado Yuta, xác định được tôi tồn tại, có nghĩa là trước đó, yêu vật trong Nguyệt Thủy Kính chỉ cần chuông dẫn hồn, không quan trọng là chuông của ai, miễn là chuông dẫn hồn là được?”

 

“Đúng vậy. 

Trước đó, bất kỳ chuông dẫn hồn nào cũng có thể.”

 

Trần Lễ nói tiếp: 

“Nhưng sau khi xác định được cô, yêu vật trong Nguyệt Thủy Kính chỉ nhận đúng chiếc chuông của cô, lệnh ban xuống là phải tìm một Vô Thường tên Tống Thao.”

 

“Anh từng gặp yêu vật trong Nguyệt Thủy Kính chưa? 

Nó trông như thế nào?”

 

“Cô đánh giá tôi cao quá rồi. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Một con rối bị nó thao túng như tôi, trong mắt nó chẳng khác gì súc vật, đâu xứng được diện kiến chủ nhân. 

Nó chỉ ra lệnh cho tôi.”

 

“Ra lệnh bằng cách nào?”

 

“Bằng đàn.”

 

Trần Lễ nói đến đây, liền hướng ra cửa gọi một tiếng: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Giai Ân, vào đi.”

 

... ...

 

Cô gái đẩy cửa bước vào, mặc một chiếc váy đỏ, chính là người dẫn chương trình vừa xuất hiện trên sân khấu ban nãy.

Trong lòng cô ôm một cây đàn cổ, tay kia cầm theo tập tài liệu đã được đóng quyển.

Cây đàn ấy dài ba thước sáu tấc năm phân, rộng bốn tấc, chính là cây tam huyền mà trước đó Trần Lễ từng gảy.

Gia Ân đặt cây cổ cầm lên bàn, sau đó hai tay dâng tập tài liệu cho Tống Thao.

 

1.

Cô ta ngoan ngoãn, đôi mắt cụp xuống lấp lánh ánh lệ, giọng khẽ run:

“Cô Tống, xin cô hãy cứu A Lễ...”

 

“Gia Ân, em ra ngoài đi.”

 

Gia Ân còn chưa nói hết câu, Trần Lễ đã lạnh giọng ngắt lời.

Cô gái mím chặt môi, lại liếc nhìn Tống Thao một cái, ánh mắt như còn luyến tiếc chưa nỡ rời đi. 

Trước khi bước ra khỏi phòng, cô còn quay lại, đi đến bên Trần Lễ, giúp hắn mặc lại chiếc áo sơ mi đã cởi bỏ.

 

“Mặc áo vào, kẻo cảm lạnh.”

 

Giọng cô mềm mại như nước, dường như hoàn toàn không nhìn thấy những vết thương ghê rợn đang nứt toác trên người Trần Lễ, cùng đám xúc tu màu đen còn đang ngọ nguậy bên trong.

Gương mặt cô không hề lộ vẻ sợ hãi, chỉ như một cô gái đang thầm thương trộm nhớ, dịu dàng lo lắng cho người mình yêu.

 

Nhưng Trần Lễ từ đầu đến cuối, đối với cô vẫn chỉ lạnh nhạt như cũ.

Chờ Gia Ân rời đi, hắn mới lên tiếng nói với Tống Thao:

 

“Cây đàn này, gọi là Thiên Trạch Cầm. 

Nếu cô quen thuộc với Takamagahara (Cao Thiên Nguyên), hẳn sẽ biết, Thiên Trạch Thương và Thiên Trạch Cầm là hai vật trong tay thần Izanagi của Cao Thiên Nguyên. 

Bảo vật thượng cổ của thần linh, cuối cùng rơi vào tay Amaterasu (Thiên Chiếu Đại Ngự Thần), rồi lại thông qua yêu vật mà xuất hiện trên nhân gian. 

Cô có biết điều này có ý nghĩa gì không?”

 

Gương mặt vốn đã tái nhợt của Trần Lễ thoáng hiện vẻ kinh hoàng mơ hồ.

 

Tống Thao đáp thay hắn:

“Có nghĩa là Thiên Chiếu — vị thần tối cao của Cao Thiên Nguyên — đã bị yêu vật g.i.ế.c chết.”

 

“Đúng vậy, có nghĩa là mọi ghi chép trong văn hiến của dòng tộc Higashikado đều là sự thật. 

Thần linh của Cao Thiên Nguyên diệt vong là vì Higashikado Ichirou đã g.i.ế.c thần. 

Hắn trở thành vị thần duy nhất còn lại trên hòn đảo ấy.”

 

Mắt Trần Lễ đỏ lên, giọng nói cũng run rẩy:

 

“Tập tài liệu Gia Ân đưa cô là thông tin mà tộc Higashikado từng thu thập được trong quá trình phản kháng yêu vật. 

Tôi có chỉnh lý lại một chút, cô mang về xem thử. 

Xem rồi sẽ hiểu vì sao tôi mang Thủy Nguyệt Kính đến Trung Quốc.

Nếu Higashikado Ichirou chính là yêu vật trong Thủy Nguyệt Kính, vậy thì khi hắn còn sống đã sớm bị chiếm xác rồi.”

 

Tống Thao rất thông minh, cũng rất bình tĩnh. 

Đối diện với nỗi sợ hãi của Trần Lễ, nàng chỉ khẽ bật cười:

“Ý anh là, yêu vật trong Thủy Nguyệt Kính đến từ Trung Quốc?”