Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 170



2.

Khi Tống Thao rời khỏi khách sạn, liền thấy Trương Nhuận Trạch đang đứng chờ bên ngoài.

 

Vừa thấy nàng đi ra, Trương Nhuận Trạch lập tức bước tới, mở miệng hỏi ngay:

“Thế nào rồi? 

Hắn không làm gì cô chứ?”

 

Khóe miệng Tống Thao giật giật, liếc cậu bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc:

“Ngươi có biết mình đang nói gì không đấy?”

 

Trương Nhuận Trạch nghiêm mặt:

“Tôi biết. 

Tên Trần Lễ đó không phải người bình thường, rõ ràng có liên quan đến Thủy Nguyệt Kính. 

Tống Thao, cô rất giỏi, tôi không phủ nhận, nhưng rõ ràng ‘súng sáng’ còn dễ né hơn ‘dao ngầm’. 

Thủy Nguyệt Kính đang nằm trong tay hắn, hắn hoàn toàn có cơ hội âm thầm ra tay với cô.”

 

“Vậy nên ngươi đứng đây, là để bảo vệ ta à?”

 

Rõ ràng, trong tay Trương Nhuận Trạch đang cầm một cây kim cang xử.

Cậu đến đây với sự chuẩn bị sẵn sàng, thành thật đáp:

“Tất nhiên là để bảo vệ cô rồi. 

Tôi còn tính sẵn, nếu cô không ra, tôi sẽ xông vào tìm cô.”

 

“Đồ ngốc.”

Tống Thao cười khẩy, đưa cây cổ cầm và tập tài liệu trong tay cho cậu:

“Đã tự mang thân tới, thì cầm giúp tôi luôn đi.”

 

Trương Nhuận Trạch vội vàng đón lấy, rồi lặng lẽ theo sát Tống Thao, cùng cô bước đi trên con phố vắng lặng trong đêm khuya.

 

Tống Thao đi phía trước, hai tay đặt sau lưng. 

Chiếc váy đen dài ánh lên sắc màu lấp lánh, phối cùng mái tóc dài tung bay trong gió đêm, từng bước đi đều nhẹ nhàng mà uy nghiêm, như một vị thần giáng thế dưới ánh trăng nửa đêm, khiến người ta không dám nhìn thẳng, sợ làm ô uế thần uy của cô.

 

Trương Nhuận Trạch cao hơn nàng một cái đầu, thân hình cao lớn tuấn tú, vậy mà đi sau lưng nàng lại giống hệt một chú cún ngoan, mặc cho nàng sai bảo.

 

Ánh trăng đêm trải lên thân Tống Thao, rực rỡ mà cao quý.

 

Tống Thao ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng, không biết vì cảnh sắc hay vì ý niệm gì chợt đến trong lòng, bất chợt cất tiếng hỏi:

“Ngươi từng thích ai chưa?”

 

Trương Nhuận Trạch ngẩn người, rồi thật thà đáp:

“Có. 

Tôi từng thích bà cô Liên Khương của tôi.”

 

Tống Thao ngoảnh đầu lại, hiếm khi bật cười thành tiếng:

“Cậu thích Liên Khương á?”

 

“Cũng không hẳn là kiểu thích đó.

Thật ra tôi cũng không nói rõ được. 

Cô biết đấy, tôi sống với bà ấy từ khi ba tuổi, là do bà cô nuôi lớn. 

Một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, thiếu cha thiếu mẹ, rất dễ bị bắt nạt. 

Mà tôi chỉ có một người cô, nên càng dễ mặc cảm.

 

Liên Khương lại không phải kiểu người làm phụ huynh thông thường. 

Bà ấy còn nghịch hơn tôi, điên hơn cả tôi. 

Bao nhiêu chuyện to nhỏ tôi gặp phải, trong mắt bà ấy đều chỉ như cọng lông. 

Tôi bị bắt nạt, bà ấy xách tôi đến trước mặt bọn nó, bắt tôi đánh lại, đánh không lại thì khỏi ăn cơm.

 

Lúc phụ huynh bên kia tìm tới, bà ấy vừa nhai hạt dưa vừa chống nạnh hỏi ngưởi ta có muốn đánh nhau không.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người đều biết, tôi có một bà cô rất lợi hại. 

Trong lòng tôi, bà ấy là người vạn năng, là người thân duy nhất tôi có trên đời. 

Tôi rất lệ thuộc vào bà.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi nhận ra mình thích cô cô là lúc phát hiện ra cô cô không phải cô ruột Trương Hồng Hà của tôi. 

Khi đó cô cô rời bỏ tôi, nhập vào thân thể một cô gái trẻ tên Vương Tri Thu. 

Khoảnh khắc nhìn thấy bà ấy trong thân thể người khác, tôi thấy đau lòng không chịu nổi.

 

Bởi vì tôi chợt nhận ra, bà ấy thật sự không phải là cô ruột của tôi, chúng tôi hoàn toàn không có quan hệ m.á.u mủ. 

Một khi đã gạt bỏ thân phận người thân, giữa chúng tôi chẳng còn chút liên hệ nào.”

 

Tôi không muốn mất bà  ấy, cũng không muốn một lần nữa bị bỏ rơi. 

Từ lúc ấy, tôi bắt đầu nảy sinh chấp niệm. 

Nếu không còn mối quan hệ m.á.u mủ, thì tôi phải lấy thân phận nào để ràng buộc bà ấy đây, làm sao để chắc chắn rằng bà ấy sẽ không rời bỏ tôi thêm lần nào nữa?

 

Tôi cứ thấp thỏm lo âu, sợ một ngày Liên Khương lại đột nhiên bỏ rơi tôi. 

Vì tôi là một đứa trẻ mồ côi, trong lòng luôn khao khát một mối quan hệ vững vàng và lâu dài. 

Bất kể là tình thân hay tình yêu, chỉ cần khiến tôi cảm thấy yên tâm, rằng mình sẽ không bị vứt bỏ, thì tôi có thể sống thật an lòng.

 

Sau khi Liên Khương đi, có một lần Tiểu Điềm Điềm nói với tôi, tôi là kiểu người có xu hướng ngưỡng mộ kẻ mạnh. 

Con người vốn dĩ có bản năng dựa dẫm vào những người mạnh mẽ hơn mình, giống như trẻ con ỷ lại vào người lớn, bởi trong mắt chúng, người lớn là toàn năng.

Nhưng khi đứa trẻ dần trưởng thành, biết đứng vững trên đôi chân mình, nó sẽ hiểu rằng: người thật sự mạnh mẽ, chưa từng cần dựa vào ai để tìm kiếm cảm giác an toàn.

 

Nói ra không sợ cô chê cười, Tiểu Điềm Điềm từng hỏi tôi một câu: mỗi lần nhìn thấy Liên Khương, trong lòng tôi có sinh ra ham muốn không? Có muốn hôn cô ấy không?”

Tôi không giấu gì cậu ta, lúc ấy tôi nổi hết da gà. 

Tôi cảm thấy đừng nói là hành động, chỉ cần có ý nghĩ như thế thôi cũng là loạn luân, là phạm pháp.

 

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn được ở bên bà ấy. 

Không có chút tà niệm nào, cũng chẳng có ý nghĩ vẩn vơ nào hết. 

Tôi chỉ muốn duy trì mối quan hệ như trước kia, chúng tôi nương tựa vào nhau, đừng bao giờ rời xa nhau nữa là được rồi.

 

Tôi hỏi thật nhé, Tống Thao, theo cô thì đây là kiểu thích gì?”

 

Ánh mắt Trương Nhuận Trạch khi nhìn Tống Thao vừa mang theo nét bất cần, lại có phần ngốc nghếch.

 

Tống Thao đáp: 

“Bất kể là kiểu thích nào, ta tặng ngươi một câu: kẻ mạnh sẽ càng mạnh. 

Con người chỉ khi không ngừng nâng cao bản thân, đứng thẳng sống lưng, mới có thể nhìn đời từ một góc độ khác.

Bất luận là quy luật sinh tồn nơi thế gian, hay mớ rối rắm trong lòng mình, chỉ cần đủ mạnh mẽ, tất cả đều sẽ dễ dàng tháo gỡ, chẳng còn là điều đáng bận tâm.

Thiên hạ vốn chẳng có gì rối, chỉ tại kẻ yếu tự tìm phiền não. 

Câu này là dành cho người yếu đuối. 

Người mạnh không cần đến nó.”

 

Dù là một Quỷ Tiên, nhưng Tống Thao lại giảng giải đạo lý nhân gian vô cùng rõ ràng mạch lạc.

Nàng hỏi: 

“Ngươi từng thấy dung mạo thật sự của Liên Khương chưa?”

 

Trương Nhuận Trạch lắc đầu: “Chưa từng.”

 

“Ngươi có muốn biết không?”

 

“Chuyện đó tôi thấy không quan trọng lắm. 

Dù bà ấy trông như thế nào, trong lòng tôi vẫn là một hình ảnh duy nhất. 

Trương Hồng Hà và Vương Tri Thu đều trông hơi nhếch nhác, hay ngồi rung chân, tay thì xỉa răng, mắt híp lại trông cứ như sư tử trong vườn thú.”

 

“Ha ha ha, ha ha ha...”

Tống Thao bị câu nói ấy chọc cười, 

“Nếu Liên Khương mà biết ngươi nói cô ta thế này, chắc sẽ vặn cổ ngươi luôn đấy.”