Trương Nhuận Trạch cũng bật cười:
“Tôi chỉ nói thật mà, bà ấy sẽ không giận đâu.
Dù sao thì bà ấy thế nào cũng không thể đẹp bằng cô.”
Một câu khen ngợi được Trương Nhuận Trạch buông ra rất tự nhiên, thẳng thắn và vô tư.
Tống Thao nhìn anh, “Ừm” một tiếng: “Ta rất đẹp à?”
“Thần tiên giáng trần, đương nhiên là đẹp.”
“Trương Nhuận Trạch, ngươi được lắm, mồm miệng trơn tru, lại dùng cả với ta à?”
“Không đâu, tôi chỉ đang nói sự thật thôi.
Cô đẹp thật đấy, nhưng mà tính hơi xấu một chút, kiêu ngạo nữa, chẳng thú vị bằng cô tôi.
Đó là nhược điểm của cô.”
“Hửm?
Ngươi thử nói lại lần nữa xem?”
“Cô không chỉ xinh đẹp, mà tính tình cũng rất tốt, hiền hòa dễ gần.”
Dưới ánh trăng rọi xuống con phố về đêm, cách đó không xa là một dãy đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng vàng dịu, nhàn nhạt như sương.
Trương Nhuận Trạch vừa đi vừa trò chuyện với Tống Thao vài câu, sau đó nhanh chóng quay lại chuyện chính, nhắc đến vấn đề của Thủy Nguyệt Kính.
Vài quyển sách Trần Lễ đưa cho, nàng chẳng buồn đọc, trực tiếp dặn Trương Nhuận Trạch về nhà thì dịch ra rồi kể lại cho nàng nghe là được.
Trương Nhuận Trạch lập tức gật đầu đồng ý, nghĩ ngợi một chút lại nói:
“Hay là cô theo tôi về tiệm tang đi, giờ này chắc Tiểu Điềm Điềm còn đang chơi game.
Cậu ta hiểu biết rộng lắm, cái gì cũng biết, tụi mình cùng phân tích xem sao.”
Tống Thao ban đầu định mang theo cây đàn Thiên Chiểu trở về Phong Đô ngay.
Nhưng nghĩ lại, nay địa phủ chẳng còn ai đứng ra quyết định, chi bằng trước tiên cùng Trương Nhuận Trạch làm rõ mọi chuyện, rồi sau đó đi tìm Thôi phán quan bàn bạc đối sách cũng chưa muộn.
Nàng cũng từng nghĩ đến khả năng cây đàn Thiên Chiểu rơi vào tay mình, có thể là âm mưu của thứ ma vật kia.
Nhưng Tống Thao luôn rất tự tin, chuyện gì phải đến thì trốn cũng không thoát.
Chỉ cần không rơi vào trong Thủy Nguyệt Kính, thì với năng lực của cây đàn này, nó chẳng làm gì được nàng.
Huống hồ, nàng còn dùng chính Sợi Dây Trói Hồn của mình, trói chặt cây đàn đó lại như bó giò.
Trên đường về tiệm tang cùng Trương Nhuận Trạch, Tống Thao không nhịn được cảm thán:
“Liên Khương đúng là về sớm quá.
Nếu cô ấy chậm hai năm nữa mới đi, thì sổ dị yêu của cô ấy lại có thêm mấy cái tên, thành tích cũng tăng theo.
Nếu mà cô ấy còn ở đây, mọi chuyện chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.”
Một nữ quỷ của Phong Đô, một người bắt yêu đến từ Ấn Đô — Trương Nhuận Trạch nghĩ tới đây liền nổi cả da gà.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Hai người đó đặt chung một chỗ, đúng là vừa nghĩ đã thấy thú vị rồi.
Liên Khương gan to tày trời, còn Tống Thao cũng chẳng biết sợ là gì.
Dù biết rõ ma vật trong Thủy Nguyệt Kính đã để mắt đến mình, nhưng nàng vẫn thản nhiên như không, chẳng hề để tâm chút nào.
Nàng vốn chẳng biết sợ.
Sống c.h.ế.t chẳng là gì, không phục thì cứ đấu.
Một câu nói lạ đời bỗng bật ra trong đầu Trương Nhuận Trạch, khiến anh thoáng ngẩn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả nhiên, anh nghe thấy Tống Thao lẩm bẩm với ánh trăng:
“Sống quá lâu thật ra chẳng thú vị gì.
Hết ngày này sang tháng khác, năm này sang năm khác, ta bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.
Trương Nhuận Trạch, ngươi có đọc Trang Tử không?
Sống là cái bóng của chết, c.h.ế.t lại là khởi đầu của sống, vạn vật cùng nguồn, sinh tử đồng thể — đó là thế giới trong mắt thần linh.
Khi thấu hiểu được quy tắc này, kỳ thực, đó cũng là một hình thức trừng phạt của trời.”
3.
Tài liệu Trần Lễ đưa có thể chia thành ba phần.
Phần thứ nhất là một bức thư tuyệt bút do một vị hòa thượng người Nhật tên Yuan-so để lại vào cuối đời.
Trong thư viết đại ý như sau:
“Gửi các bậc hiền giả hậu thế, cả đời này ta được sư phụ dạy dỗ, người nói ta là kẻ mang tướng ‘xương dẹt’.
Ta lớn lên trong một ngôi thiền tự nhỏ tên là Tọa Phường — nơi ấy nhỏ bé, nhưng thanh tịnh vô cùng.
Sư phụ từng nói ta rất dễ chiêu mời tà khí, vì vậy ta bắt đầu tụng kinh tu hành từ khi còn rất nhỏ, sớm khai mở tuệ căn.
Trong sách vở truyền sang từ Trung Thổ, có câu rằng: Phúc họa không có cửa, đều do con người tự chiêu mời.
Ta luôn tin rằng: thiện giả thiện báo.
Người lương thiện, ta dùng tâm lương thiện đối đãi.
Kẻ chẳng lương thiện, ta vẫn lấy tâm lương thiện mà đối đãi, để có thể kết nên quả thiện.
Cùng một lẽ đó: người giữ chữ tín, ta lấy tín đãi người; kẻ không giữ tín, ta vẫn dùng tín đãi người, hòng kết nên quả tín.
Sau khi sư phụ viên tịch, trong thiền tự Tọa Phường chỉ còn lại một mình ta là tăng nhân.
Bao nhiêu năm qua, ta luôn tận tâm siêu độ cho từng linh hồn mà ta gặp, giúp họ hóa giải oán niệm, sớm sinh về nẻo thiện.
Ta cầu phúc cho dân làng quanh vùng, truyền giới Bồ Tát, sẵn lòng giúp đỡ bất kỳ ai đang rơi vào khốn cảnh.
Trong Phật môn, có bài kệ hồi hướng rằng: Trên đền bốn ân nặng, dưới cứu khổ ba đường.
Tự cho mình là người thuần thiện, ta đón nhận sự cúng dường của vô lượng chúng sinh, cũng nguyện tận sức báo đáp vô lượng chúng sinh.
Ta vô cùng chắc chắn rằng trong lòng ta chỉ có thiện niệm đối với muôn loài, không hề có chút tư tâm hay tình cảm giả tạo nào cả.
Cả đời ta sống rất đạm bạc, khổ hạnh, nhưng ai ai cũng kính trọng, yêu quý ta.
Mọi người đều nói: “Hòa thượng Yuan từ bi đức độ, là người tốt nhất trên đời.”
Về già, thân thể đã suy yếu.
Ngoài những thời khóa tọa thiền, tụng kinh, ta thường ngồi phơi nắng trước cổng chùa, đôi khi chợp mắt gật gù.
Cả đời ta đã giúp đỡ rất nhiều người, cũng nhận lại được vô số quả lành.
Ngày thường, vì tuổi cao sức yếu, dân làng gần đó thường đến giúp ta gánh nước, chẻ củi.
Những ngày âm u, mưa gió, cô bé mồ côi Tsubaki sẽ đến nấu cơm cho ta, buổi tối thắp đèn đọc kinh sách cho một lão tăng cô đơn như ta.
Tsubaki mồ côi cha mẹ từ sớm, chỉ là một bé gái mười tuổi, lớn lên nhờ sự chăm sóc của ta.
Con bé gọi ta là “ông nội Yuan”, nói rằng ta là người thân duy nhất của nó trên thế gian này.
Gửi các bậc hiền giả hậu thế, khi nhìn lại cuộc đời mình, ta tin rằng bản thân đã đủ lòng thành, đã hoàn tất mọi sứ mệnh của kiếp này.
Cho đến một ngày, trên bàn thờ trong phòng ta, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc chuông hoa sen và một tấm gương đồng hình hoa tám cánh.
Ngay khoảnh khắc đó, ta nhận ra: sứ mệnh của ta ở trần thế... vẫn chưa hoàn thành.
Ta đã nhận sự ký thác của chiếc chuông hoa sen, phải đưa chúng trở về Trung Thổ Đại Đường, về lại cố hương.