Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 174



Đặc biệt là vào một buổi yến tiệc của gia tộc, Tsubaki chẳng biết từ đâu chạy tới, vừa trông thấy quá nhiều võ sĩ mang đao, liền sợ đến mức tè ra quần ngay giữa đám đông.

Cô bé đứng ngây ra như tượng, y như một đứa trẻ nhỏ, nước mắt lăn dài, rồi khóc òa lên đầy uất ức.

 

Higashikado Yuta thoáng biến sắc, lập tức bước tới, một tay bế bổng cô bé lên.

Hắn hoàn toàn không để tâm đến quần áo cô bé bẩn thế nào, cũng chẳng quan tâm ánh mắt kinh ngạc của bao người trong yến tiệc, chỉ lặng lẽ rời đi cùng Tsubaki, từ đó không quay lại nữa.

 

Ngay sau chuyện đó, Higashikado Yuta hạ lệnh:

Từ nay về sau, võ sĩ ra vào phủ đệ, cấm mang theo vũ khí.

 

Mệnh lệnh của gia chủ không ai dám làm trái.

 

Phu nhân Abe nhẫn nhịn suốt hai năm.

Cho đến năm Tsubaki mười lăm tuổi, một ngày nọ, bà vô tình nghe thấy Higashikado Yuta hỏi cô bé một câu vô cùng kỳ lạ.

 

Không phải tiếng Nhật.

Không phải ngôn ngữ của bọn họ.

 

Phu nhân Abe không hiểu, nhưng bà để ý thấy hắn lặp lại câu đó rất nhiều lần.

Cho đến khi Tsubaki ngốc nghếch, như gà mổ thóc, gật đầu lia lịa đầy trịnh trọng.

 

Sắc mặt Yuta khi ấy biến hóa liên tục.

Hắn vui mừng khôn xiết, xoa bóp ngón trỏ của mình liên tục, như thể không biết làm sao trút hết niềm vui đang cuộn trào.

 

Phu nhân Abe ghi nhớ câu hắn nói với Tsubaki.

Sau đó, bà cố ý tìm một vị cao nhân để nhờ giải nghĩa, và kinh hoàng phát hiện ra, đó là tiếng Trung Thổ Đại Đường.

 

Câu Yuta nói là:

“Em có nguyện ý lấy anh không?

Anh sẽ trao cho em tất cả mọi thứ của anh.”

 

Phu nhân Abe biết, Tsubaki là một đứa trẻ ngốc, chẳng thể nào hiểu được khái niệm “lấy chồng.”

Nhưng từ sự say mê của Higashikado Yuta dành cho cô bé, bà hiểu rõ hắn muốn lập Tsubaki làm chính thất.

 

Bà không thể nhẫn nhịn thêm nữa.

Bà rất tức giận, cũng rất không cam lòng.

 

Người đàn ông ấy trở nên quá xa lạ, quá tàn nhẫn.

 

Trong cơn giận dữ, khi Higashikado Yuta không có mặt, bà ra lệnh cho gia nhân bắt Tsubaki lại và chính tay ép cô uống một chén thuốc độc.

Chỉ cần Tsubaki chết, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Người chồng mê muội ấy sẽ tỉnh ngộ, sẽ quay về là Higashikado Yuta mà bà từng yêu.

 

Thế nhưng, vì chuyện đó Yuta đã dùng một nhát kiếm, g.i.ế.c c.h.ế.t bà.

Khi gục xuống trong vũng máu, phu nhân Abe vẫn lẩm bẩm hỏi:

 

“Tại sao... nó không chết?”

 

Rõ ràng bà và gia nhân đều tận mắt thấy thuốc độc đã rót vào miệng Tsubaki.

Thế nhưng Tsubaki không chết.

 

Và sau cái c.h.ế.t của phu nhân Abe, Tsubaki trở thành chính thất của Higashikado Yuta.

Tài liệu ghi lại rằng, sau khi kết hôn, cô được gọi là phu nhân Tsubaki.

 

Cô sống thêm năm năm, cho đến một ngày, đột nhiên trở nên yếu ớt, rồi ngày một suy tàn, cho đến khi qua đời.

Higashikado Yuta, trong cơn đau đớn tột cùng, đã tự sát bằng kiếm bên cạnh t.h.i t.h.ể của cô.

Và những câu chuyện sau này trở thành truyền thuyết về việc Higashikado Yuta diệt thần.

 

Vào cuối thời Mạc phủ Muromachi, chư hầu khắp nơi nổi loạn, chiến loạn liên miên.

Nhật Bản bước vào thời đại Chiến Quốc.

Tướng quân đời thứ mười bị phế truất, tướng quân đời thứ mười ba bị ám sát.

 

Tương truyền, chính trong giai đoạn ấy, một ngày nọ trời bỗng tối đen giữa ban trưa, thiên địa biến sắc, mây đen vần vũ, cuồng phong nổi lên ngoài biển, động đất rung chuyển đảo quốc, cả Đông Doanh chìm trong một màn hắc ám kỳ dị.

 

Khắp nơi là dân chúng hốt hoảng chạy loạn, kêu trời khóc đất.

Có người kể lại rằng, giữa tầng mây đen thẳm trên bầu trời, vang lên một tiếng thét xé toạc trời xanh, đau đớn đến rợn người.

 

Đó là tiếng gào thét của thần linh Cao Thiên Nguyên.

 

Hậu thế cho rằng, dị tượng giáng lâm là bởi thần minh tức giận vì nhân gian c.h.é.m giết, tranh đoạt lẫn nhau.

Nhưng trong ghi chép của tộc Đông Môn, lại viết rằng:

 

Higashikado Yuta đã g.i.ế.c thần.

Về việc Yuta diệt thần, hậu thế chỉ lưu truyền đôi ba dòng ngắn ngủi.

 

Chính vì tộc Higashikado đời sau xem Yuta như thần minh của gia tộc, nên để vinh danh tổ tiên, họ mới ghi chép lại đoạn kỳ tích này.

Theo truyền văn của gia tộc, Higashikado Yuta đã g.i.ế.c thần nữ Amaterasu, chấn nhiếp tám triệu thần linh của Cao Thiên Nguyên.

 

---

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tại tiệm tang, Tống Thao, Trương Nhuận Trạch, và Tiểu Điềm Điềm cùng nhau xem xong câu chuyện ấy.

 

Tiểu Điềm Điềm không nhịn được hét lên:

“Trời má! Quá đỉnh luôn! 

Level: Bất khả chiến bại plus plus plus!”

 

Tống Thao lại trầm ngâm, khẽ nói:

“Ta có một câu hỏi.”

 

Trương Nhuận Trạch cũng đồng thời lên tiếng:

“Tôi cũng có một câu hỏi.”

 

“Ngươi nói trước đi.”

 

“Thôi, cô nói trước. Lady first.”

 

“Đồ thần kinh.” 

Tống Thao liếc mắt lườm anh, sau đó chậm rãi nói:

 

“Amaterasu – nữ thần mặt trời, là sinh ra từ con mắt trái được tẩy rửa của Izanagi.

Là thần cai quản ánh sáng ở Cao Thiên Nguyên.

Nếu đúng như lời đồn, bị Yuta g.i.ế.c trong thời Chiến Quốc...

Vậy thì vì sao trời đất Đông Doanh chỉ tối đen trong chốc lát, rồi lại sáng trở lại?”

 

Trương Nhuận Trạch gật đầu, tiếp lời:

“Tôi cũng nghĩ vậy. 

Có hai khả năng.

Một là Yuta đã dùng cách tương tự với Tsubaki, chiết xuất sức mạnh ánh sáng từ Amaterasu;

Hai là, nữ thần vốn chưa chết, mà giống như ma vật trong Thủy Nguyệt Kính, bị hắn thao túng.”

 

Nói tới đây, sắc mặt Trương Nhuận Trạch sa sầm, lông mày chau lại:

 

“Càng nghĩ càng thấy rùng rợn. 

Hắn rốt cuộc là ai?

Muốn làm gì?

Mưu đồ gì?

Mọi thứ đều quá mờ mịt.”

 

Tống Thao lạnh lùng nói:

 

“Có gì khó hiểu?

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Công Tôn Quy Phụ bị ép rời Tề quốc, Lâm Xung trong đêm trốn chạy…

Đều là người từng bị hãm hại, buộc phải rời quê hương.

Rõ ràng hắn cũng vậy.

Sau khi thất bại ê chề, quay lại phục thù, g.i.ế.c thần, diệt ma.

Chính là hành xử của một kẻ chó cùng rứt giậu.”

 

Rồi cô khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén:

 

“Nhưng phải thừa nhận, hắn thực sự rất mạnh.

Ở đất nước này, đã từng xuất hiện một nhân vật như vậy, mà đến nay vẫn chưa ai từng nhắc tới.”

 

Về thân thế của ma vật đó, Tống Thao vẫn còn rất tò mò.

Nàng vốn định mang theo tập tài liệu và cây đàn Thiên Chiểu, lập tức đến tìm Thôi phán quan thương nghị.

Nhưng rồi lại nghĩ đến việc Thôi phán quan hiện giờ đang làm việc tại cơ quan nhà nước, còn nhiều lần trong các cuộc họp cuối năm phát biểu rằng:

 

“Chúng ta phải học cách thích ứng với nhịp sống con người.

Hòa nhập đời sống hiện đại.

Nói không với làm việc 996.

Chống tăng ca.

Yêu cầu nghỉ phép đúng hạn!”

 

Thế là Tống Thao quyết định chờ đến sáng.

 

Trương Nhuận Trạch thì ngủ lại phòng khách, nằm co trên ghế sô pha.

 

Đêm ấy trong nhà rất yên tĩnh.

Giữa bóng tối, Tống Thao nhắm mắt, bỗng nghe thấy tiếng chuông leng keng vang lên khe khẽ.

 

Nàng lập tức mở mắt.

 

Không sai được, đó là tiếng của Chuông Dẫn Hồn.

Chuyện này là không thể!

 

Chưa kể đến việc Chuông Dẫn Hồn đã bị nàng ném vào Thủy Nguyệt Kính, nơi không thể vận dụng pháp thuật, chỉ riêng tính năng nhận chủ, cũng đủ để đảm bảo rằng ngoài nàng ra, không ai có thể kích hoạt được nó.

 

Nhưng rõ ràng, trong đêm tối, nàng đã nghe thấy lời triệu hồi từ chiếc chuông ấy.

 

Ánh mắt Tống Thao dần dừng lại ở cây Thiên Chiểu cầm đang bị Sợi Dây Trói Hồn siết chặt từng vòng, nằm lặng lẽ trong bóng đêm.