Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 173



Thế nhưng ma vật kia sau khi trở về lại cứu sống ta một cách dễ dàng.

Hắn nói:

“Ngươi có ơn với ta, ta không muốn ngươi chết.”

 

Ta quỳ rạp dưới chân hắn, cầu xin hắn hướng thiện, buông d.a.o đồ tể, khóc lóc thảm thiết không thôi.

Thế nhưng, ta cầu khẩn mãi cũng vô ích. 

Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tiếp tục đồ sát các thôn làng.

 

Mỗi nhất cử nhất động của ta, đều bị quái vật trong chùa giám sát.

Để ngăn hắn tiếp tục gây ác, ta đã lén tìm đến Tsubaki – cô bé mồ côi – nhờ con bé đến gia tộc Nakatomi ở phương Bắc cầu cứu.

 

Khi ấy, các thôn làng xung quanh đã hoảng loạn vì yêu ma hoành hành, dân chúng lần lượt chạy nạn.

Chỉ duy nhất Tsubaki không rời đi.

 

Năm đó con bé mười hai tuổi, là một đứa trẻ dũng cảm, ánh mắt kiên định nói với ta:

 

“Ông nội Yuan-so, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm được tộc trưởng nhà Nakatomi, nhờ người giúp trừ yêu hàng ma.”

 

Sau khi Tsubaki rời đi không lâu, ma vật quay lại chùa.

Trông hắn có vẻ rất vui, nói với ta rằng:

 

“Hắn đã tìm thấy Bát Bách Tỳ Kheo Ni, trong một thảo am nhỏ ở một ngôi làng nọ.”

 

Hắn còn nói:

“Bí mật khiến thịt nhân ngư giúp người trường sinh bất tử, thực chất là nhờ vào năng lực phục sinh.”

 

Bát Bách Tỳ Kheo Ni quả thực trẻ mãi không già, sống lâu trăm tuổi, nhưng không phải là bất tử.

Chỉ là mỗi lần nàng c.h.ế.t đi, nhờ vào năng lực phục sinh từ thịt nhân ngư, nàng lại rất nhanh sống lại.

Và điều mà ma vật kia thật sự thèm muốn, chính là năng lực phục sinh đó.

 

Hắn nói:

“Trong mắt ta, Bát Bách Tỳ Kheo Ni chỉ là một vị thuốc.”

 

Ta không hiểu hắn muốn làm gì cho đến vài ngày sau, hắn dẫn theo Tsubaki, xuất hiện trước mặt ta.

Chỉ thoáng nhìn thấy Tsubaki, ta đã đau đớn bật khóc thảm thiết.

 

Ta cảm nhận được Tsubaki đã chết. 

Linh hồn con bé không còn tồn tại.

 

Trong cái thân xác quen thuộc ấy, giờ đây đã chứa đựng một linh hồn xa lạ.

Cô gái nhỏ, với ánh mắt mơ hồ ngây dại, rụt rè trốn phía sau lưng ma vật, lén lút ló đầu ra, tò mò ngó nghiêng khắp nơi.

Nó ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ biết ngờ nghệch cười.

 

Còn ma vật kia, kẻ xưa nay ánh mắt luôn băng lãnh rợn người, giờ đây lại dịu dàng vuốt mái đầu nàng, khóe môi khẽ nhếch lên cười mãn nguyện.

 

Gửi các bậc hiền giả hậu thế, sinh mệnh của ta sắp cạn rồi.

 

Tộc trưởng Higashikado Yuta của gia tộc Nakatomi, cuối cùng cũng nghe tin về yêu quái tác oai tác quái tại Wakasa, đích thân dẫn theo các âm dương sư tới điều tra.

Nhưng ma vật đã g.i.ế.c c.h.ế.t ông ấy.

 

Phải, hắn mạnh đến mức vượt xa tất cả những gì thế gian có thể tưởng tượng.

Hắn đổi sang một thân xác khác, chiếm lấy thân thể của Higashikado Yuta, rồi quay trở lại phủ đệ ở Hokurikudo.

 

Ta không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì nữa.

 

Chùa Tọa Phường nay đã trở nên yên ắng trở lại.

Yêu quái đã biến mất.

 

Người ngoài đều nói, đó là nhờ công của gia chủ Higashikado Yuta.

Rằng Yuta chính là người hùng trừ yêu diệt ma.

Còn ta, bệnh tật dây dưa không dứt, sống chẳng được bao lâu nữa.

 

Những gì ta viết ra đây sẽ chẳng ai tin.

 

Một vị tăng nhân từng từ bi, từng được vạn người kính trọng, đã hóa thành gã hòa thượng điên dại, ngày ngày lẩm bẩm chuyện hoang đường.

Ta nghĩ, đây hẳn là quả báo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là tự ta chuốc lấy.

 

Giờ khắc này, ta cảm nhận được cái c.h.ế.t đang cận kề, nên đã viết lại câu chuyện ly kỳ không ai dám tin này.

Nếu một ngày nào đó, có người tìm đến nguồn gốc của ma vật, ta chỉ mong còn có thể có một cơ hội để chuộc tội.

Vì thế ta đã cất giấu bức tuyệt bút này trong ngôi chùa năm xưa.

...

 

4.

Phần thứ hai của tài liệu ghi chép về câu chuyện giữa phu nhân Abe, vợ của Higashikado Yuta, và phu nhân Tsubaki.

 

Những tư liệu xưa cũ ấy vốn rất khó lưu giữ nguyên vẹn.

Những gì Trần Lễ sưu tầm được, kỳ thực chỉ là bản sao được tộc Higashikado hậu thế biên chép lại. 

Thật giả lẫn lộn, khó thể xác minh.

 

Nhưng sau khi đọc xong, Tống Thao vẫn khẽ gật đầu, ánh mắt có phần trầm ngâm.

 

Tư liệu viết rằng, phu nhân Abe xuất thân từ một gia tộc võ sĩ, được gả vào nhà Higashikado từ khi còn rất nhỏ, không chỉ là vợ chính thất của Yuta, mà còn là một nội trợ kiểu mẫu, một phu nhân gia chủ xuất sắc.

Tình cảm giữa hai người trước nay vẫn luôn sâu đậm.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Thế nhưng kể từ khi Higashikado Yuta trở về từ Wakasa, thái độ của hắn đối với bà dần trở nên lạnh nhạt.

Bên cạnh hắn xuất hiện một cô bé mồ côi tên là Tsubaki.

 

Tsubaki là một đứa trẻ khờ khạo, ít nói, ánh mắt lúc nào cũng mơ màng, chỉ biết ngu ngơ cười ngây dại với người khác.

Lúc đầu, phu nhân Abe chẳng mấy để tâm đến cô bé ấy.

Nhưng rất nhanh sau đó, bà nhận ra Higashikado Yuta đã đổi khác.

 

Hắn vẫn lạnh lùng như cũ, vẫn ung dung điềm tĩnh, vẫn là người đứng đầu điều hành cả đại tộc Nakatomi.

Nhưng hắn không còn đoái hoài gì đến nữ sắc.

 

Với mấy vị trắc thất khác, hắn cũng hờ hững, lạnh nhạt.

Toàn bộ thời gian rảnh rỗi, hắn đều dành cho một đứa khờ.

 

Phu nhân Abe từng tận mắt chứng kiến, trong sân khi không có ai, Tsubaki ngồi ở bậc thềm dưới mái hiên, ngây ngô kéo cành hoa trước mặt chơi đùa.

Kéo xuống, lại thả ra.

Kéo xuống, rồi lại thả ra.

Lặp đi lặp lại như thế, cô bé mải mê chơi đến mức không biết mệt.

 

Còn bên cạnh đó, Higashikado Yuta cũng ngồi dưới bậc thềm.

Hai tay hắn gác lên đầu gối, cằm đặt lên cánh tay, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô.

Ánh mắt hắn dịu dàng đến lạ.

Là ánh mắt đầy trìu mến và yêu thương.

 

Higashikado Yuta, người đàn ông luôn cao cao tại thượng, sống nghiêm khắc và khép kín, lúc ấy lại cúi gập người, bóng lưng trông có vẻ cô đơn đến lạ…

Còn mang theo thứ cảm xúc mong manh, buồn thương, khó thể gọi tên.

 

Phu nhân Abe không muốn tin, nhưng bà đã tận mắt thấy được một khía cạnh khác của người chồng mà bà từng ngưỡng mộ suốt tuổi thơ.

 

Tộc trưởng nhà Nakatomi, Higashikado Yuta, người đàn ông từng là thần tượng trong lòng bà, trước mặt một đứa trẻ khờ khạo, lại khiêm nhường đến mức ấy.

Hắn cứ lặng lẽ nhìn cô bé, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng, đôi mắt đỏ hoe từ lúc nào chẳng hay.

 

Trong khu vườn rộng lớn, chỉ có hai người họ.

Cây anh đào bung nở, cánh hoa phủ kín cành, đẹp như mây chiều.

Những cánh hoa rơi nhẹ, vướng lên mái tóc Tsubaki.

 

Higashikado Yuta rón rén đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.

Ánh mắt hắn nhìn cô bé không khác nào một thánh vật linh thiêng, không thể xúc phạm.

 

Phu nhân Abe còn từng thấy Tsubaki nghịch bùn trước cửa nhà, lấy đôi bàn tay lấm lem đất cát mà đặt hẳn lên vạt áo của Yuta.

Thế nhưng, người đàn ông luôn ưa sạch sẽ ấy chẳng chút khó chịu, chỉ yên lặng lấy khăn tay ra, cẩn thận lau sạch khuôn mặt dính bùn của cô.

 

Hắn trân quý cô bé ấy như báu vật.

 

Mỗi khi đứng trước mặt cô, ánh mắt hắn luôn ánh lên ý cười, dịu dàng đến tột cùng.

 

Sự lạnh lùng đối với bản thân, và sự sủng ái dành cho một đứa trẻ ngốc nghếch, khiến phu nhân Abe cảm thấy mình bị xúc phạm sâu sắc.

Và theo thời gian, bà dần không thể chịu đựng nổi nữa.