Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 178



Ngay lúc Tống Thao đã nhìn thấu mọi chuyện, Thân Chu cũng vừa mở miệng trả lời câu hỏi của nàng.

Hắn nói:

“Ta đã không còn ham muốn quyền lực thần linh. 

Tất cả những gì ta làm, chỉ là để khiến Hoa Hoa sống lại.

Hồn nàng rất yếu, chỉ cần rời khỏi Thiên Trạch Cầm, sẽ lập tức tiêu tán.

Ta không thể để nàng mãi mãi bị giam cầm ở nơi này, cũng không thể nhìn nàng cả đời đần độn ngu ngơ.”

 

Đông Dương không có Bát Bách Tỷ Khâu Ni thứ hai, trên đời cũng chẳng còn thịt ngư nhân.

Trong Thủy Nguyệt Kính ma khí quá nặng, chỉ có Thiên Trạch Cầm, thần khí của nữ thần Amaterasu là có thể trấn áp.

 

Vì vậy hắn mới dựng cho Hoa Hoa một cung điện trong này, dùng sức mạnh của Thiên Trạch Cầm bảo vệ chút nhân hồn mong manh còn sót lại của nàng.

 

Nhưng Hoa Hoa không thể bị nhốt mãi nơi đây, cũng không thể mãi là một kẻ ngốc nghếch như vậy.

Nàng đã không còn linh trí, hoàn toàn chẳng nhận ra hắn là ai.

 

Thân Chu hồi tưởng quá khứ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mục tiêu của hắn, từ đầu đến cuối, luôn là Trung Thổ.

Ban đầu, không chỉ để tìm Chuông Dẫn Hồn, mà còn vì Cửu Đỉnh năm xưa.

 

Đáng tiếc, Cửu Đỉnh khi đó vẫn còn thần lực, lại bị một con Sơn Xửu giấu kín trong rừng sâu núi thẳm.

Đến khi thuộc hạ của hắn lần ra được, nó đã biến thành một đống đồng nát.

 

Vì Hoa Hoa, Thân Chu đã từng bày ra biết bao nhiêu âm mưu, nghĩ đủ mọi cách để giúp nàng phục hồi hồn phách.

Trong số đó, phương án khả thi nhất chính là Chuông Dẫn Hồn.

 

Hoàng Tuyền chi cảnh, do thượng cổ thần nữ Hậu Thổ tạo ra, từng có ba chiếc Chuông Dẫn Hồn, mỗi chiếc đều sở hữu năng lực tái tạo hồn phách.

Ban đầu, Thân Chu chỉ định lấy một chiếc là đủ.

 

Chuông Dẫn Hồn nhận chủ? 

Không sao, bắt cả người lẫn chuông về là được.

Với bản lĩnh của hắn, đâu cần sợ một Vô Thường quỷ sai nho nhỏ.

Thế nhưng ở Trung Thổ, hành tung của đám Vô Thường vốn khó lường, lại thường xuyên ở trong Quỷ Thành Phong Đô, muốn lần ra không hề dễ.

 

Huống hồ, Trung Thổ lắm kỳ nhân dị sĩ, chưa kể Địa Phủ có Đại đế Phong Đô, trần thế lại có Liên Khương đến từ Ấn Đô.

Trong tay Liên Khương lại có Yêu Dị Sách, một tuyệt phẩm do chính sư phụ nàng – Mộ Dung Chiêu – để lại.

Mà đối với người đã từng g.i.ế.c mình, dù hắn đã từng chết, Thân Chu vẫn mang một nỗi e ngại không nhỏ.

 

Cho nên hắn không muốn trực tiếp đối đầu với họ.

Hắn sớm đã không còn là ma đầu cuồng vọng năm xưa, một lòng muốn lật đổ cả thiên hạ nữa rồi.

 

Tống Thao từng nói, vì muốn rửa sạch những nhục nhã thất bại năm nào, quay lại Trung Thổ báo thù, quả đúng là chuyện mà Thân Chu làm ra được.

Nhưng nàng không biết rằng, một ma đầu từng trải qua bao gian khổ, phải trả giá bằng thất bại thảm hại và cái c.h.ế.t của vợ con, khi hồi tưởng lại chút mềm yếu hiếm hoi trong đời mình, cũng đau đớn không kém gì phàm nhân.

 

Năm ấy, hắn giả dạng Cửu vương Chung Ly Nham của Ấn Đô, từng bước tiếp cận, lừa dối một vị công chúa xinh đẹp, thuần lương, để rồi biến nàng thành con mồi trong tay hắn.

Thế nhưng cho dù phải gánh lấy lời nguyền rủa vì loạn luân, chịu đủ mọi khinh miệt và ô nhục, Hoa Hoa vẫn luôn nắm chặt lấy tay hắn, ánh mắt kiên định mà nói:

“Cho dù tương lai thế nào, đi đến bước này, ta không hối hận.”

 

Sau khi ở bên hắn, câu nàng nói nhiều nhất chính là:

“Ta không hối hận.”

 

Chung Ly Hoa vốn là người dịu dàng yếu đuối, nhưng thực chất lại là một cô gái rất kiên cường.

Dám yêu dám chịu, cũng dám gánh vác hậu quả từ những gì mình lựa chọn.

 

Đêm bỏ trốn năm ấy, trong thần miếu ngoài thành, ánh lửa hắt lên gương mặt trắng như ngọc của Hoa Hoa.

Nàng nép vào vai hắn, khẽ thì thầm:

“Cả đời này, ta chưa từng làm chuyện gì táo bạo đến vậy.”

 

Nàng nói: “Ở bên chàng, ta vĩnh viễn không hối hận.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng còn nói: “Chàng yên tâm, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi đứa con của chúng ta.”

 

Thế nhưng cô gái ngốc nghếch, một lòng một dạ yêu hắn ấy...

Lúc đang mang thai, lại bị chính tay hắn đẩy xuống vực sâu.

 

Dù đã trôi qua hai ngàn năm, Thân Chu vẫn nhớ như in ánh mắt của nàng khi ấy...

Sợ hãi, run rẩy, tuyệt vọng... in hằn vào từng khoảnh khắc.

 

Lúc nàng bị ném vào gông xiềng phong ấn hung thú Thao Thiết, nàng vẫn theo bản năng, hoảng loạn vươn tay về phía hắn, run rẩy gọi:

“Tiểu thúc!

Tiểu thúc... cứu ta...!"

 

(Thao Thiết: Là tên của một hung thú thời thượng cổ, một trong Tứ Hung trong thần thoại Trung Hoa, cùng với Cùng Kỳ, Hỗn Độn, và Tao Ngô)

 

Khoảnh khắc ấy, Thân Chu chỉ đứng đó, nhìn nàng rơi vào vực thẳm.

 

Hắn bỗng nhớ đến một đêm mưa tầm tã, cái đêm mà hắn xông vào phòng nàng, run rẩy thì thầm bên tai:

“Hoa Hoa, đừng tránh ta... không có nàng, ta sống không nổi.”

 

Để khiến nàng đắm chìm trong mối tình l.o.ạ.n l.u.â.n ấy, hắn đã nói với nàng biết bao lời ngọt ngào.

Hắn từng dụ dỗ nàng rằng:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Sẽ mãi mãi bảo vệ nàng, mãi mãi yêu nàng.

 

Mỗi lần sau này nghĩ đến cảnh Hoa Hoa rơi xuống vực, toàn thân Thân Chu lại không kiềm được mà run lên.

Đặc biệt là khi hắn dẫn yêu ma đánh thẳng lên Cao Thiên Nguyên, trở thành một vị thần nắm quyền sinh sát một cõi, cuối cùng hắn mới thật sự đối mặt với nội tâm của chính mình.

 

Hắn đã có được thứ mà năm xưa mình luôn khao khát nhất.

Thế nhưng, tham vọng thần quyền ấy, từ lâu đã nguội lạnh.

Bởi suốt đời này, vì hai chữ “tham vọng”, hắn đã trả một cái giá quá đắt.

 

Giờ đây, hắn chỉ muốn bù đắp.

Hắn muốn đưa Hoa Hoa trở lại bên mình.

Muốn quỳ xuống bên nàng, nhận lỗi tất cả.

Muốn để nàng từ nay về sau trở thành vị thần duy nhất trong cuộc đời hắn .

 

3.

Trương Nhuận Trạch căm ghét Thân Chu đến tận xương tủy.

Khi nghe hắn nói muốn giúp Chung Ly Hoa sống lại, cậu lạnh lùng cười khẩy:

“Lúc con c.h.ế.t thì mới nhớ đến chuyện làm cha à?”

 

Chẳng trách Trương Nhuận Trạch lại tức giận như thế.

Câu chuyện về công chúa Doanh Đô Chung Ly Hoa, cậu đã nghe Liên Khương kể đi kể lại nhiều lần.

Chung Ly Hoa luôn là một vết thương trong lòng Liên Khương.

Cũng vì điều đó, cậu càng khinh thường Thân Chu.

 

Tống Thao thì lại rất bình tĩnh. 

Nàng biết rõ tình cảnh hiện tại của mình và Trương Nhuận Trạch không hề tốt, nên dứt khoát đưa ra lựa chọn:

“Nói một hồi dài dòng như vậy, chẳng qua là muốn phục hồi thiên hồn và địa hồn của Chung Ly Hoa. 

Việc này đối với ta mà nói, không khó. 

Nếu ngươi muốn, ta giúp.”

 

Việc mà người khác dốc hết tâm cơ, tính toán cả đời vẫn không làm được, trong mắt người như nàng, lại chỉ là chuyện giơ tay một cái.

Tống Thao khẽ nhếch môi, mỉm cười.

 

Hiểu nàng càng lâu, Trương Nhuận Trạch lại càng thấm thía cái sự "thâm" của người này.

Cái kiểu không bao giờ chịu lép vế trong lời nói, quả thực rất đáng nể.

Và cái kiểu nói một câu khiến người ta tức đến phát nghẹn, đúng là sướng thật sự.