Cậu đứng bên Tống Thao, đưa mắt nhìn sang Thân Chu, mong từ nét mặt hắn sẽ thấy được chút nào đó gọi là "tổn thương nội tâm".
Đáng tiếc, Thân Chu chỉ cười nhạt, ánh mắt nhìn họ giống như đang xem hai tên hề nhảy nhót.
Trương Nhuận Trạch chột dạ, nghiêng đầu nói nhỏ với Tống Thao:
“Không đúng.
Nếu hắn chỉ muốn phục hồi hồn phách của Chung Ly Hoa thì Chuông Dẫn Hồn đã có rồi, thậm chí còn triệu hồi được cả Hoàng Tuyền Thần.
Sao hắn vẫn còn nhắm vào cô làm gì?”
Izanami rõ ràng có thể điều khiển Chuông Dẫn Hồn, hắn cần gì bắt Tống Thao?
Tống Thao đáp:
“Ô Tử Hữu từng nghiên cứu rất nhiều loại thuật khống chế, trong đó có một loại gọi là Ảnh Khôi.
Lúc nãy ta nghĩ lại rồi, Izanami là thần, đã diệt vong từ rất lâu, lẽ ra không thể bị triệu hồi.
Khả năng duy nhất, chính là Thân Chu đào được di cốt của thần trong Hoàng Tuyền Quốc, rồi chế tạo ra một con rối hình nhân mô phỏng thần.
Dùng loại hình nhân này đi lừa Chuông Dẫn Hồn thì còn tạm được, nhưng muốn điều khiển nó để phục hồi hồn phách thì không thể.”
Vì vậy, nếu Thân Chu thật sự muốn cứu Hoa Hoa thì người ra tay nhất định phải là nàng.
Tống Thao rất chắc chắn về điều đó.
Nàng tin rằng mình đã đoán đúng.
Thế nhưng khi nhìn lại vẻ mặt biến hóa khó lường của Thân Chu, nàng đột nhiên cảm thấy có điều gì đó rất sai.
Trước đó Trần Lễ từng nói gì nhỉ?
“Thời Higashikado Yuta, sau khi xác nhận sự tồn tại của cô, con ma trong Thủy Nguyệt Kính liền chỉ nhận chiếc chuông của cô, và mệnh lệnh nó đưa ra chính là: phải tìm bằng được một Vô Thường tên là Tống Thao.”
Nếu chỉ vì muốn phục hồi hồn phách của Chung Ly Hoa thì Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường cũng có thể làm được.
Tại sao nhất định phải là nàng?
Mục đích thực sự của việc nhất định bắt nàng ra tay, rốt cuộc là gì?
Tống Thao nhìn chằm chằm Thân Chu đang đứng trên đại điện, ánh mắt hắn âm u quỷ dị, sắc mặt nàng chợt biến.
Nàng giơ tay lên, sợi dây trói hồn dưới tay áo lập tức vụt ra, bay thẳng về phía Chung Ly Hoa đang ngồi trên long ỷ, nhanh chóng quấn lấy nàng.
Tống Thao siết lấy sợi lụa trắng, mạnh tay kéo một cái, Chung Ly Hoa lập tức bị lôi đến trước mặt nàng.
Tống Thao xoay tay, chế trụ cổ nàng, nhếch môi cười lạnh, nói với Thân Chu:
“Thả bọn ta ra.
Nếu ngươi dám giở trò, ta sẽ bóp nát nhân hồn của nàng ta ngay lập tức!”
Chung Ly Hoa, ngây dại như trẻ nhỏ, bỗng “òa” lên khóc nức nở.
Nàng sợ hãi, run rẩy vươn tay về phía Thân Chu, khẽ gọi:
“Tắc…”
Với mức độ mà Thân Chu quan tâm đến Chung Ly Hoa, theo lẽ thường, hắn lẽ ra phải cuống cuồng lên mới đúng.
Thế nhưng, Tống Thao và Trương Nhuận Trạch lại thấy hắn bật cười lớn.
Hắn cười đến đỏ hoe cả mắt, nét mặt đầy khoái trá, rồi nhìn Tống Thao nói:
“Ngươi là vị thuốc thứ hai của Hoa Hoa.”
Gì cơ?
Tống Thao còn chưa kịp phản ứng, cả không gian xung quanh bỗng chao đảo.
Trong đại điện, đám thần quan đồng loạt đứng dậy, ánh mắt quỷ dị, đồng loạt dán chặt vào nàng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Âm nhạc và tiếng trống từng biến mất, lại vang lên long trời lở đất.
Một tiếng trống—vang vọng tận trời cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai tiếng trống—chấn động tận suối vàng.
Âm thanh ấy đánh thẳng vào linh hồn người nghe, khiến đầu Trương Nhuận Trạch đau như nổ tung, tim đập dồn dập đến nghẹt thở, từng cơn co thắt ập đến.
Cậu chỉ là phàm nhân, căn bản không chịu nổi.
Chỉ trong khoảnh khắc, cậu đã quỳ rạp xuống đất, ôm đầu đau đớn, co người lại, toàn thân run rẩy.
Tống Thao hốt hoảng gọi:
“Trương Nhuận Trạch!”
Vừa dứt lời, giữa những hồi trống dồn dập như thác lũ, một vầng sáng vàng kim từ đỉnh thần điện giáng xuống.
Tống Thao chỉ nhìn thoáng qua, một cảm giác kinh hoàng và chấn động, lần đầu tiên thật sự hiện lên trong ánh mắt nàng.
Vị thần từ trời giáng thế ấy, vận kim y rực rỡ như ánh mặt trời, mặc kimono được ngưng tụ từ hào quang, chân đi guốc cao, đầu đội vòng ngọc linh thánh, thần thái uy nghi, trầm tĩnh, tựa như nữ vương trên chín tầng trời.
Khác với thần Hoàng Tuyền – Izanami – đã diệt vong,
Thần Mặt Trời Amaterasu vẫn còn tồn tại, nhưng lại bị Thân Chu dùng một loại thuật thao túng khác để điều khiển như một con rối sống.
Tóc ngài dài xõa đến tận chân, quanh thân tỏa hào quang chói lóa, nhưng đôi mắt vô hồn, gương mặt không chút biểu cảm.
Thần Amaterasu bước từng bước, guốc cao nện xuống mặt đất, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt Tống Thao.
Trên cao, Thân Chu bật cười một tiếng.
Hắn đứng nơi thượng điện, ánh mắt kiêu ngạo, giọng vang như tuyên chiếu:
“Bắt đầu từ hôm nay, Hoa Hoa sẽ có được thân thể bất tử.
Nàng sẽ thay thế ngươi, trở thành chủ nhân mới của Chuông Dẫn Hồn.”
Chỉ một câu, Tống Thao lập tức hiểu ra tất cả.
Khó trách.
Khó trách từ khi biết đến sự tồn tại của nàng, Thân Chu chỉ nhắm vào chiếc chuông trong tay nàng.
Hắn không chỉ muốn tái tạo hồn phách cho Chung Ly Hoa mà còn muốn tìm cho nàng một thân xác bất tử.
Tống Thao chính là người phù hợp nhất với tất cả các điều kiện.
Chỉ cần để Chung Ly Hoa trở thành chủ nhân của Chuông Dẫn Hồn, thì với sức mạnh của nó, việc tái tạo lại hồn phách cho nàng có gì mà không làm được?
Tống Thao mím chặt môi.
Nàng không phải kẻ dễ bị bắt nạt.
Đến thân thể nàng mà Thân Chu cũng dám nhòm ngó, nếu lúc này không ra tay g.i.ế.c Chung Ly Hoa, còn đợi đến khi nào?
Bàn tay nàng lập tức rời khỏi cổ Chung Ly Hoa, ép thẳng lên đỉnh đầu.
Lòng bàn tay dồn lực, chuẩn bị đánh nát nhân hồn của nàng trong một đòn.
Nhưng nàng không ngờ, ngay khi nàng vừa ra tay, hồn phách của Chung Ly Hoa lại đột ngột tan biến như làn khói.
Chính là Thân Chu, người đang đứng trên đại điện, đã âm thầm ra tay.
Dưới sự điều khiển của hắn, hồn Chung Ly Hoa như một luồng sáng, thẳng hướng lao về Đan Điền của Tống Thao, định chui vào thân thể nàng.
Tống Thao cả kinh, theo phản xạ liền phản kháng kịch liệt, dồn lực quất dây trói hồn về phía Thân Chu!
Nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp trở tay mà rõ ràng Thân Chu đã chuẩn bị từ trước.
Hắn đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống, ánh mắt đầy ngạo mạn, như thể mọi thứ đang diễn ra đúng theo kế hoạch hắn định sẵn.
Ngay lúc dây trói hồn vừa bay ra, thần Amaterasu – người đang đứng gần Tống Thao – đột nhiên ngẩng đầu lên.
Một luồng kim quang chói lòa b.ắ.n thẳng ra, bao phủ toàn thân Tống Thao.
Hồn của Chung Ly Hoa theo đó, xông thẳng vào Đan Điền nàng, bắt đầu cưỡng chế nhập vào thân thể.
Còn hồn của chính Tống Thao, lại bị Amaterasu khống chế, bắt đầu bị kéo ra khỏi cơ thể.