12.
Năm sáu tuổi, Tiểu Liễu từng bệnh rất nặng, từ đó ký ức về rất nhiều chuyện thuở bé đều mơ hồ không rõ.
Nghe người ta nói, nguyên do là trong lúc canh giữ linh cữu cho cha, chẳng biết từ đâu chạy tới một con dã thú, cắn mất nửa bàn tay của thi thể.
Khi ấy linh đường không có ai trông coi, Tiểu Liễu bị dọa cho đến ngây người.
Lúc đám người làm ở bên ngoài phát hiện có điều bất thường, nàng đã thất thần ngồi bệt dưới đất, đôi mắt trống rỗng nhìn mãi ra phía cửa.
Sau đó, nàng lên cơn sốt cao, hôn mê nhiều tháng liền.
Tuổi thơ của nàng trở nên rời rạc đứt đoạn, ký ức không liền mạch.
Nàng thường hay mơ, những giấc mơ đó vừa kỳ quái vừa hỗn độn, tầng tầng lớp lớp, không thể phân biệt đâu là mộng, đâu là thực.
Nhiều khi, nàng cứ ngỡ mình đã tỉnh, nhưng thực ra vẫn còn lẩn quẩn trong mộng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tiểu Liễu cứ thế chìm đắm giữa hố sâu ký ức, mãi đến khi hoàn toàn hồi tỉnh, đầu óc rối bời cũng đã quên sạch những gì từng trải qua thuở nhỏ.
Đêm nay, giờ Tý ba khắc, mưa gió ào ạt bên ngoài, từng trận cuồng phong đập mạnh vào khung cửa sổ ọp ẹp, phát ra tiếng vang kẽo kẹt
Mười sáu tuổi, Tiểu Liễu lại mộng mị, rơi vào ác mộng một lần nữa.
Mở đầu cơn mộng vẫn là một giấc mơ khác.
Năm nàng năm tuổi, đang ở trong xưởng ủ tương thì nghe thấy tiếng cha gọi cứu mạng.
Trong chiếc vại tương phủ đầy nón tre, có một con quái vật đầu dê thân người, đang lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm.
Tiểu Liễu choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa, rồi phát hiện mình đang đứng trong sân nhà ở hẻm Đá, thấy nương đang đút nho cho Ngọc Nhụy, còn quay đầu bảo nàng mau tới xưởng tìm cha.
Xưởng ủ tương nhà họ Tào lúc ấy vẫn náo nhiệt như thường, đám người làm cười nói rộn ràng, tay không ngừng khuấy những vại tương lớn.
Hồ đại thúc đang chặt thịt và rau trên thớt, tiếng d.a.o nện lách cách, rồi nhóm lửa đun một nồi lớn.
Nàng nhỏ xíu, tay cầm que kẹo hồ lô cha mua, đứng bên cạnh bà bà, định đưa cho bà ăn.
Bà bà xua tay liên tục: “Già rồi nhai không nổi, bà rụng hết răng rồi, Liễu nhi tự ăn đi.”
Sau đó, cha nàng rơi xuống vại tương c.h.ế.t đuối.
Cái c.h.ế.t ấy nghe ra thật buồn cười, khi ấy còn khiến ai nấy xôn xao lo lắng.
Nhưng hai năm sau, quan phủ kết án xong xuôi, chẳng còn mấy ai bận tâm Tào Ma Tử c.h.ế.t ra sao nữa.
Chết rồi thì là c.h.ế.t rồi, người sống vẫn còn phải mưu sinh.
Từ sau khi cha chết, La thị không gánh vác nổi xưởng ủ tương của nhà họ Tào.
Mà thật ra, điều này với bà ta chẳng quan trọng gì, vốn dĩ bà đã sớm chán ghét nơi đó, ghét cái mùi mốc meo của tương lên men.
Cha nàng làm lụng cả đời, đã để lại một khoản không nhỏ, đủ để ba mẹ con ăn sung mặc sướng nửa đời còn lại.
Từ lúc cha qua đời, mẻ tương nhà họ Tào không còn đúng vị.
Hồ đại thúc và những người khác không hiểu vì sao, rõ ràng vẫn theo công thức cũ, mà mẻ tương ấy lại đắng và tanh lạ thường.
Kinh doanh thất bại, xưởng cũng tan rã.
Hồ đại thúc là người cuối cùng rời đi.
Ông thu dọn hành lý, nói sẽ sang huyện bên tìm con gái.
Trước lúc rời đi, ông lưu luyến không nỡ, mà cũng bất lực đến cùng cực, người đàn ông cao lớn lực lưỡng ấy bật khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi ấy, Tiểu Liễu vẫn còn bệnh, mơ màng nằm trong căn nhà ở hẻm Đá.
Hồ đại vừa khóc, vừa ghé sát khe cửa gọi lớn:
“Liễu nhi! Liễu nhi! Thúc đi rồi! Con phải sống cho tốt nhé!
Thúc có thời gian nhất định sẽ dò hỏi tung tích của bà Trương!”
Ngày thứ ba sau tang lễ cha, Tiểu Liễu bị dọa đến ngu ngơ, còn bà Trương thì mất tích.
Không ai biết bà đi đâu.
Nhưng mọi việc đều có điềm báo.
Hồ đại thúc và đám người đoán, bà từng ngồi trong phòng cả ngày vặn dây, thì thào lẩm bẩm, có lẽ không chịu nổi cái c.h.ế.t của chủ nhân, nên đã lén đi 44.
Lộc Khê trấn nằm dưới chân núi Bạch Đầu.
Sau này, đám người làm trong xưởng ủ tương từng lục tung núi rừng để tìm kiếm bà bà, nhưng không có kết quả.
Cũng từng đến quan phủ báo án, lại chỉ nhận được một cái liếc mắt khinh miệt.
Quan phủ huyện thành bận rộn trăm bề, một mụ già thất lạc thì cũng đáng để họ nhọc lòng sao?
Về sau, xưởng ủ tương giải thể, đám người làm cũng lần lượt rời đi.
Hồ đại thúc bảo, có thời gian ông sẽ tiếp tục dò hỏi tung tích của bà Trương.
Tiểu Liễu thật ra rất muốn nói với ông: đừng tìm nữa, chẳng thể tìm thấy đâu.
Trong những cơn ác mộng kéo dài, giấc mơ của nàng luôn kết thúc ở một cảnh tượng kỳ dị ——
Là linh đường của cha, bên cạnh t.h.i t.h.ể phủ vải trắng, bà bà tập tễnh bước đi, dùng một sợi dây trói chặt cái vại dưa muối cũ kỹ.
Bà run lẩy bẩy, tay chân run rẩy, dồn hết sức lực để cõng chiếc vại ấy lên lưng.
Đêm đó không biết từ đâu nổi sương mù, bên ngoài linh đường trắng xóa một màu.
Tiểu Liễu đứng ngây ra nhìn, bóng lưng gầy yếu của bà bà đeo vại, bước từng bước về phía cửa.
Mà trên lưng bà, trong chiếc vại ấy, còn có một mụ già đáng sợ tóc bạc rũ rượi.
Khuôn mặt bà ta như đầu lâu khô khốc, hình hài dữ tợn, nửa người còn nằm trong vại, nửa người thì trườn ra ngoài, hai cánh tay thối rữa kinh người đang bò lên vai của bà bà.
Bà ta quay đầu nhìn Tiểu Liễu, phát ra tiếng cười ghê rợn.
Đôi mắt dê kinh tởm ấy, nhìn chằm chằm vào nàng.
Tấm lưng vốn đã còng của bà bà, bị đè đến càng thêm khom gập.
Từng bước, từng bước gian nan, bà gắng sức cõng theo chiếc vại cùng mụ già trong vại, dần khuất trong sương mù dày đặc.
Tiểu Liễu sợ hãi con quái vật đó, nhưng vẫn do dự bước theo một bước, thấp giọng gọi:
“Bà bà… bà bà…”
Bà Trương quay đầu lại, gương mặt đầy nếp nhăn thoáng hiện vẻ nghiêm nghị:
“Quay về! Mau quay về!
Đừng sợ… bà mang nó đi…”
Từ đó, Tiểu Liễu không bao giờ gặp lại bà bà nữa.
Trong ký ức của nàng, xưởng ủ tương nhà họ Tào, một nơi từng nổi danh, từng náo nhiệt, đã không còn tồn tại.