Và giờ đây, chớp mắt đã mười năm trôi qua.
Tiểu Liễu và Ngọc Nhụy, đều đã là những thiếu nữ lớn.
Ngọc Nhụy vẫn trắng trẻo xinh xắn như trước.
Tiểu Liễu thì đã dậy thì, ngũ quan nở ra, tuy không còn xấu xí như hồi nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể xem là đẹp.
Nàng rất đỗi bình thường, vẫn là cái mũi hếch và đôi mắt nhỏ.
Năm nàng mười sáu tuổi, sống cùng mẹ và chị trong một ngôi nhà cũ kỹ ở vùng quê.
Đến năm thứ ba sau khi cha mất, ba mẹ con liền sa sút.
Nguyên do, là vì một người biểu huynh bên ngoại của La thị tìm đến.
Chính là con trai của cậu ruột bà ta.
Biểu huynh là người đọc sách, diện mạo nho nhã.
Năm xưa, sau khi La thị mất cha mẹ, được đưa về nhà cậu, rồi cùng biểu huynh âm thầm nảy sinh tình cảm.
Kết quả bị mợ phát hiện, chửi nàng là loại đàn bà dụ dỗ trai nhà lành, rồi không chút nể nang mà bán nàng vào kỹ viện.
Nửa năm sau khi Tào Ma Tử qua đời, biểu huynh tìm đến cửa, khóc lóc thảm thiết, nói năm đó vì muốn chuộc nàng, đã vay mượn khắp lượt bằng hữu đồng môn, vậy mà vẫn đến chậm một bước…
Sau này nghe nói nàng đã lấy chồng, biểu huynh hổ thẹn vô cùng, không còn mặt mũi gặp lại nàng.
Hắn dốc lòng đèn sách, từ đó chẳng động tâm với ai khác.
La thị thấy hắn bao năm không cưới vợ, lòng bỗng dậy sóng.
Người nọ ở lại hẻm Đá suốt một năm, tình ý với La thị mặn nồng, quấn quýt không rời.
Khi ấy đầu óc Tiểu Liễu không được lanh lợi, nhưng nàng nhớ rõ Ngọc Nhụy cực kỳ chán ghét người kia, nhiều lần phát cáu với nương, đòi đuổi hắn đi.
Ngọc Nhụy nói hắn tay trắng, đến đây chỉ để ăn chực uống ké.
La thị liền dỗ: “Cậu là người đọc sách, sau này sẽ thi đỗ công danh, làm quan to.”
Khi đó, La thị vẫn còn mộng tưởng làm mệnh phụ phu nhân, căn bản chẳng nghe lọt tai lời ai.
Cho đến khi tên biểu huynh ấy nói muốn đi tỉnh dự thi, trước lúc rời đi liền cuỗm sạch tiền bạc trong nhà.
Lúc ấy La thị mới nhận ra, cái gọi là đọc sách thi cử chỉ là vỏ bọc.
Hắn đã sớm nghiện cờ bạc, bị chủ nợ truy đuổi, không còn đường lui mới mò đến tìm mình.
Cả nhà cậu hắn sớm bị hắn phá nát không còn gì.
La thị khóc lóc trời đất, tìm không ra người, cũng chẳng có cách nào.
Lúc túng thiếu, hết tiền, bà ta bán cả căn nhà ở hẻm Đá, dắt con về sống ở quê.
Ngôi nhà tranh xập xệ nơi thôn dã ấy, vốn là chỗ ở ngày trước của Tào Ma Tử khi gánh tương rong bán khắp nơi.
Lúc mới dọn về, nha hoàn Xuân Hạnh vẫn còn theo, nhưng sau vì miếng cơm manh áo, La thị đem bán luôn cả Xuân Hạnh.
Từ đó bà ta phải tự mình gánh nước, nấu cơm, giặt giũ còn học cách lên núi hái rau dại, nhặt củi khô.
Mặc áo vải thô, ăn bánh ngô với rau rừng, trên búi tóc đến một cây trâm tử tế cũng chẳng có.
Đêm nào bà ta cũng khóc, thét gào thảm thiết, giọng khản đặc:
“Đồ trời đánh Tào Tự Bạch!
Tào Tự Bạch! Ông quay về cho tôi!!”
Khi ấy bà ta vẫn còn nhan sắc, có mối mai tới tận cửa, nhưng đều là nông dân nghèo dưới quê.
Khi theo Tào Ma Tử, tuy hắn xấu xí nhưng chưa từng để bà ta chịu khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đám mai mối kia, toàn loại vừa xấu vừa quê, còn nghèo rớt mồng tơi.
Khó khăn lắm mới có một vị lão gia goá vợ có tiền chịu để mắt đến.
La thị còn chưa kịp chê lão già, mối mai đã lên tiếng:
“Nhưng phải bán hai đứa con gái đi trước, rồi mới được gả vào nhà người ta sống đời phú quý.”
La thị không nói lời nào.
Ngọc Nhụy ôm chầm lấy mẹ, khóc nấc: “Nương! Chẳng lẽ nương không cần con với muội nữa sao?!”
Dĩ nhiên La thị chẳng nỡ bỏ con, cũng chẳng muốn làm thiếp cho lão già goá đó.
Nhưng sau một hồi tính toán, bà ta quyết định bán Tiểu Liễu.
Khi mụ buôn người đến nhà, săm soi kỹ càng, hết nhìn ngó lại sờ nắn Tiểu Liễu.
Miễn cưỡng lắm mới chịu dẫn đi, hôm sau lại trả về.
Mụ ta nói:
“Mặt mũi xấu xí, lại đần độn thế kia, tôi bán cho ai được chứ? Trả tiền đây!”
La thị chẳng còn cách nào, đành trả lại bạc.
Quay đầu, bà ta hằm hằm trừng mắt nhìn Tiểu Liễu:
“Đồ ăn hại! Nuôi tốn cơm vô dụng!”
13.
Ngoảnh đầu nhìn lại, cảnh còn người mất.
Quả là đời người như nắng chiều bên núi phía tây, vinh hoa chẳng khác gì sương phủ ngọn cỏ.
La thị ngày trước dung mạo diễm lệ, nay chẳng còn chú trọng vẻ ngoài, hạ mình kết thân với người khác, miệng thì một tiếng “Đại ca Vương”, một tiếng “Lão đệ Trần”.
Đám người làm trong xưởng ngày trước từng bị bà ta khinh thường, giờ lại tranh nhau đến nhà giúp gánh nước, chẻ củi, sửa mái.
Thậm chí, có đồ tể còn mang cho bà một dải thịt lợn.
La thị lúc đầu còn đắc ý lắm, cho đến khi vợ của đồ tể dẫn mấy phụ nhân trong thôn đến tận cửa, xắn tay áo đánh cho một trận nên thân.
Từ đó, tiếng xấu của La thị lan ra khắp nơi.
Bà ta trở thành goá phụ chuyên quyến rũ đàn ông nhà người khác, từng bị mấy tên vô lại quấy rối.
Tiểu Liễu và Ngọc Nhụy chưa từng nghĩ, người mẹ đoan trang của mình lại trở thành mụ đàn bà chua ngoa lừng lẫy như thế.
Đang sống trong nhung lụa mà rơi xuống cảnh khốn cùng, đã là việc khó như lên trời.
La thị bị những ngày tháng cơ cực mài mòn cho phát điên, nên mới thành ra cái dạng mở miệng chửi bới, cầm d.a.o rượt người, chẳng khác gì mụ chanh chua.
Tính khí bà càng lúc càng gay gắt cay nghiệt, chỉ trong vài năm mà đã phai tàn hương sắc, tay thô mặt sạm, đúng là “xuân sắc đã tàn, má đào không thắm”.
Vật có nhân quả, mệnh có bánh răng, La thị rốt cuộc cũng trở thành kiểu người mà năm xưa chính bà khinh khi nhất.
Ngọc Nhụy không còn cơ hội học viết chữ, cái vòng cổ cẩn ngọc viền vàng ngày trước cũng đã đem bán.
Nàng từng khóc nức nở một thời gian, sau đó tính tình dần trở nên cổ quái.
Ngày qua ngày, Tiểu Liễu dần trở thành người bận rộn nhất nhà, sáng ra sông giặt đồ, giờ tỵ lên núi nhặt củi, đến trưa lại cuốc bộ mấy dặm ra chợ, đi nhặt rau thừa mà người ta bỏ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Buổi trưa La thị thường chẳng chừa phần cơm, Tiểu Liễu tuy ăn không nhiều, nhưng cũng đói.
Thế là trong chợ hay thấy một bé gái đầu tóc rối bù, đôi giày buộc quanh cổ, chân trần lò dò đi nhặt đồ ăn.