Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 98



Thu Ngọc mơ thấy khoảng thời gian mình thành thân với Tiêu ca ca .

1.

Hôm đó náo nhiệt vô cùng, trong sân bày mấy bàn tiệc, toàn là những phu khuân vác ở bến đò làm việc cùng ca ca Tiêu.

Ca ca của nàng mặt mày hớn hở, uống không ít rượu, thần sắc rạng rỡ, đầy khí thế.

Thế mà đến tối, hắn lại bỗng trở nên rụt rè.

 

Đêm ấy, Tiêu ca ca ôm chặt nàng, hồi hộp đến tay chân luống cuống, cứ không ngừng hỏi đi hỏi lại:

"Tiểu Ngọc, thật sao? Chúng ta thật sự thành thân rồi? Ta thật sự cưới được muội rồi à?"

 

Thu Ngọc đỏ mặt đ.ấ.m hắn, mắng hắn ngốc.

 

Hắn lại thật sự ngây ngốc đỏ mặt:

"Ta... ta từng mơ thấy giấc mộng này không biết bao nhiêu lần rồi."

 

Thu Ngọc gả cho Tiêu ca ca khi mới mười lăm tuổi. 

Lúc ấy,  Tiêu ca ca cũng chưa lớn, vậy mà đã một vai gánh vác cả gia đình.

 

Tiêu ca ca kỳ thực là người rất hay cười, mỗi khi cười là mắt sáng rỡ, hàm răng trắng đều tăm tắp, trông vô cùng rạng rỡ.

Tính tình hắn cởi mở, hào sảng, từ đám huynh đệ ở bến đò đến các chủ hiệu buôn bán, ai ai cũng thích giao thiệp với hắn.

Thậm chí có chủ buôn còn muốn gả con gái cho hắn, mời hắn về làm rể quý.

 

Lúc đó... sao hắn lại không đồng ý?

 

Trong mộng, Thu Ngọc bật khóc. 

Nàng thấy chính mình đang chạy đến bến đò, hướng về phía Tiêu ca ca đang gánh hàng mà gào lên:

"Tiêu ca ca, huynh cưới người khác đi, muội không gả cho huynh nữa đâu!"

 

Bến đò mưa rơi tầm tã, Tiêu ca ca căn bản không nghe thấy, chỉ lo gánh hàng, còn quay sang hô to với đám người làm:

"Mau lên! Đừng để hàng hóa bị ướt!"

 

"Tiêu Ca ca, muội nói thật đó... muội không gả cho huynh đâu, chúng ta nhận mệnh đi thôi..."

 

"Mau lên, mau lên! Đừng để trễ, ta còn phải ghé tiệm mứt mua ô mai, lỡ người ta đóng cửa mất thì sao. 

Nương tử của ta đang mang thai, chỉ thích ăn của tiệm đó thôi..."

 

“Tóc thưa vừa phủ ngang vầng trán,

Bẻ nhành hoa trước cổng đùa chơi.

Chàng cưỡi ngựa tre vòng giường chạy,

Cùng ta hái mận tuổi thơ rơi.

Trường Can lối nhỏ chung nhà sống,

Chẳng chút nghi ngờ, chẳng lắm lời.

Mười bốn tuổi, theo chàng làm thê,

E thẹn chưa từng dám ngước cười.

Cúi đầu nép bóng bên tường tối,

Ngàn tiếng gọi, chẳng hé đôi môi.

Mười lăm mới dám trao mày liễu,

Nguyện kết duyên xưa đến tận đời.”

 

Thu Ngọc không thể hiểu được, nàng và Tiêu ca ca là hôn ước từ thuở bé, lẽ ra phải là duyên lành trời định.

Thế sao cuối cùng lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, tan đàn xẻ nghé?

 

Nàng quỳ giữa bến đò trong mộng, khóc nấc từng tiếng, toàn thân bị mưa xối ướt sũng.

...Mà bóng dáng Tiêu ca ca đã sớm tan vào màn mưa…

Thu Ngọc nghẹn ngào, nước mắt tuôn như mưa.

 

Trong phòng ngủ, nàng bị người ta lay tỉnh, ôm vào lòng.

Người đàn ông dung mạo tuấn tú kia, dưới ánh đèn lay động, khẽ mỉm cười dịu dàng hỏi:

"Mơ thấy gì vậy? Sao lại khóc đến mức này?"

 

Kẻ thoạt nhìn nho nhã kia, trong mắt Thu Ngọc lại chẳng khác nào ác quỷ bước ra từ địa ngục.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nàng ánh mắt đong đầy căm hận, nhưng lại không dám để lộ.

Nắm tay siết chặt lấy chăn đệm, đốt ngón tay trắng bệch rồi cuối cùng vẫn buông ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nghiến chặt răng, thân mình run rẩy, không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng:

 

Không được phát điên, không thể phát điên…

Tiểu Bảo vẫn còn sống, mẫu thân vẫn còn sống…

 

Bất chợt, một ngụm m.á.u trào ra khỏi miệng nàng.

 

2.

Thu Ngọc lại đổ bệnh.

Lần này, vị lang trung bắt mạch nói nàng bị chứng khí nghịch, khí huyết hao tổn bên trong.

Nàng nằm liệt giường đã lâu, sắc mặt vàng vọt, bệnh mãi không thuyên giảm.

Thang thuốc đổi hết lần này đến lần khác. 

 

Một tháng sau, cuối cùng Quách Lăng cũng mất kiên nhẫn, đưa tay bóp cằm nàng, lạnh giọng hỏi:

"Ngươi đang giận chuyện gì? 

Nói ra ta nghe thử xem?"

 

Thu Ngọc khẽ cong môi, ngước nhìn gương mặt đoan chính kia, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả ma quỷ:

"Thế tử gia, chắc ta sắp c.h.ế.t rồi."

 

Nếu nàng c.h.ế.t đi, Quách Lăng có lẽ sẽ buông tha cho Tiểu Bảo. 

Dù sao thì... hắn cũng chẳng còn lý do gì để g.i.ế.c đứa trẻ ấy nữa.

 

Nhưng... ai mà chắc được?

Hắn lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, lại là kẻ điên.

 

Trước mắt Thu Ngọc bỗng tối sầm, một ngụm m.á.u nữa trào ra.

Đến khi tỉnh lại, Quách Lăng đang ngồi bên giường, sắc mặt đã khác hẳn.

Cơn giận đã tan, thay vào đó là nụ cười dịu dàng.

 

Hắn đưa tay vén tóc mai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói dịu dàng lạ thường:

"Thu Ngọc, có phải nàng nhớ con rồi không? 

Ta sai người đưa Tiểu Bảo đến đây được chứ?"

 

"Ta từng gặp đứa trẻ đó rồi, đầu tròn mắt sáng, rất dễ thương. 

Để nó đến phủ ở cùng nàng đi. Ta sẽ xem nó như con ruột mà nuôi dạy tử tế."

 

Thu Ngọc không thể nào ngờ, đây có lẽ là một trong số rất ít lần hiếm hoi Quách Lăng có lòng tốt trong đời.

Khoảnh khắc nàng ngất đi, ý nghĩ duy nhất của hắn là đưa đứa bé đến bên nàng để an ủi.

Hắn không muốn mất nàng, cho nên thậm chí còn cảm thấy may mắn vì chưa g.i.ế.c đứa bé ấy.

Thậm chí còn có chút hài lòng, trong trí nhớ của hắn, đứa trẻ ấy thật sự rất lanh lợi, còn đáng yêu hơn cả đứa con bị cưng chiều đến hư hỏng kia.

 

Hắn sẵn sàng nhận đứa bé đó, làm phụ thân của nó, nuôi dưỡng từ nhỏ để gây dựng tình cảm.

Tiểu Bảo còn nhỏ, chỉ cần hắn đối xử tốt, thì sớm muộn gì cũng sẽ xem hắn là cha.

Quách Lăng mỉm cười, hắn bắt đầu mong chờ phản ứng của Thu Ngọc khi gặp lại con.

 

Trong cơn bệnh, Thu Ngọc mấp máy môi, chậm rãi đưa tay về phía hắn.

Hắn lập tức nắm lấy, cúi người xuống hỏi nàng muốn nói gì.

 

Ngay giây tiếp theo, sắc mặt nàng bỗng thay đổi, ánh mắt bùng lên hận thù, bàn tay kia thình lình rút ra một chiếc trâm cài từ dưới gối, dồn hết sức lực, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn—

"Tha cho con ta! 

Ngươi đi c.h.ế.t đi! Ngươi c.h.ế.t đi cho ta!"

 

Người đàn bà gào thét điên cuồng, tóc tai rối bời, khuôn mặt vặn vẹo như ác quỷ.

 

Nụ cười trên mặt Quách Lăng lập tức cứng đờ.

Ánh mắt hắn dần lạnh lẽo.

 

Cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình bị trâm cài đ.â.m xuyên, m.á.u tươi nhuộm ướt vạt áo, đỏ thẫm đến chói mắt… 

Hắn khẽ nhếch môi, nhưng lại chẳng thấy đau.

Bởi vì thứ nghẹt nơi n.g.ự.c hắn, dường như còn nhức nhối hơn cả vết thương.