Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 99



Một Thu Ngọc yếu ớt bệnh tật, dù có dốc hết sức, thì sao có thể g.i.ế.c được hắn?

Quách Lăng không hiểu nổi — hắn chẳng qua chỉ muốn giữ người phụ nữ mình thích bên cạnh, sao lại khó đến thế?

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Với thân phận địa vị của hắn, vì sao lại không chiếm được trái tim một nữ nhân?

Hắn thậm chí còn nhượng bộ, muốn xem đứa con của nàng như con ruột của mình...

 

Hắn bật cười khẽ, bàn tay từ từ siết lấy cổ Thu Ngọc, trong mắt đỏ ngầu:

"Muốn ta c.h.ế.t đến thế cơ à?"

 

Chỉ cần dùng chút sức, người đàn bà dám đ.â.m hắn này sẽ lập tức bị bẻ gãy cổ.

Từ đó về sau, sẽ không còn người phụ nữ nào có thể khiến hắn nhớ thương.

Vậy thì cũng tốt.

 

Người sinh ra, thân thể phàm tục, cô đơn lặng lẽ giữa nhân gian, nếu đã khoác lên mình một bộ giáp sắt, thì nơi mềm yếu nhất kia — tuyệt đối không được để một cái gai đ.â.m vào.

Đáng lẽ hắn nên sớm hiểu, nhổ sạch cái gai ấy rồi, thì mới có thể sống an ổn.

 

Tay Quách Lăng siết chặt, nét mặt lạnh lùng vô cảm.

Thu Ngọc trợn mắt nhìn hắn, sắc mặt dần tái xanh.

Nàng nghĩ mình chắc chắn phải chết, trong mắt tràn đầy oán hận, xen lẫn xót xa vì Tiểu Bảo, và... một tia hối hận.

 

Phải, nàng hối hận rồi.

Chỉ vì một phút bốc đồng, rất có thể sẽ khiến Tiểu Bảo mất mạng.

Quách Lăng độc ác như vậy, hắn sẽ không tha cho nó đâu! Nhất định không!

 

Thu Ngọc nhắm mắt lại, hai hàng lệ chậm rãi lăn xuống.

Chính hai giọt nước mắt ấy, rơi trên tay Quách Lăng, khiến tâm trạng hắn thoáng chấn động.

 

Hắn buông tay.

 

3.

Sau đó rất lâu, Quách Lăng không còn gặp lại nàng nữa.

Thu Ngọc tuy giữ được mạng, nhưng thân thể ngày một yếu nhược, cuối cùng cũng có dấu hiệu bệnh đã ăn sâu vào xương tuỷ, khó lòng qua khỏi.

Mãi đến khi Quách Du tới thăm nàng, nằm sấp bên giường nàng mà bật khóc.

 

Cô gái hồn nhiên trong sáng ấy, từ nhỏ đã lớn lên dưới sự chăm sóc của Thu Ngọc, tình cảm này vốn chẳng giống người ngoài.

Khi Thu Ngọc mở mắt ra, tay nàng khẽ đưa lên, đặt lên đầu Quách Du.

 

Quách Du lúc ấy trông như một chú mèo con hoảng loạn và bất lực, nghẹn ngào đến mức không thể nói rõ lời:

"Thu... Thu Ngọc, ta nhớ ngươi lắm, ngươi đừng c.h.ế.t có được không? 

Mấy người khác chải tóc cho ta, ta chẳng vừa ý ai cả, ngươi chải cho ta một lần nữa thôi…"

 

"Tam tiểu thư…"

 

"À, chắc ngươi chưa biết, ta sắp gả chồng rồi. 

Đại ca chọn giúp ta một mối hôn sự, là người quyền quý trong kinh đấy, nhưng không tốt chút nào... người đó tuổi còn lớn hơn cả phụ thân ta nữa cơ."

 

Nước mắt Quách Du như chuỗi ngọc đứt dây, rơi mãi không ngừng, vừa khóc vừa lắc đầu:

 

"Ngươi cũng hiểu ta mà, ta đâu có muốn gả, nên ta tuyệt thực để phản đối… 

Thế mà ngươi đoán xem, mẫu thân sai người cạy miệng ta ra, bà nghiêm mặt nói ta không có quyền làm bậy, nói ta là cốt nhục mà Quách phủ đã nuôi nấng bao năm, là con gái Quách gia thì phải biết hi sinh vì gia tộc, sao có thể ích kỷ thoái lui?

Họ vốn là người thương ta nhất mà,cả đại ca ta nữa, từ nhỏ huynh ấy thương ta nhất cơ mà... sao bỗng dưng lại thay đổi rồi?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tam tiểu thư, xin đừng khóc nữa…"

 

"Thu Ngọc, không phải họ đổi thay, mà là họ vốn như vậy. 

Là ta bị ảo tưởng đánh lừa, chưa bao giờ nhìn rõ thân phận và vị trí của mình... có đúng không?"

 

Không, không đúng.

Tam tiểu thư, thân phận của cô vốn đã đủ cao quý, địa vị cũng vượt xa bao nhiêu cô gái khác.

Chỉ là, những ràng buộc và áp bức đặt lên nữ nhân trong cõi đời này chưa bao giờ phân biệt sang hèn, và cũng chưa từng dừng lại.

Từ ngày phu nhân Quận công dỗ dành, giận dỗi, bắt ép cô bó chân nhỏ bé ấy, cô đã định sẵn là không thể phản kháng rồi.

 

Nước mắt rơi khỏi khóe mắt Thu Ngọc, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Quách Du, không thể nói nên lời.

Nỗi đau trào dâng trong lòng Quách Du, nàng úp mặt vào người Thu Ngọc, òa khóc thành tiếng:

 

"Xin lỗi ngươi, đại ca ta thật tàn nhẫn, hắn đã làm biết bao điều tệ hại với ngươi mà ta lại chẳng bảo vệ được gì cả... 

Ta chẳng làm được gì nên mới giả vờ giận, giả vờ không nhìn thấy ngươi... 

Tự lừa mình dối người rằng mọi thứ chưa từng thay đổi, rằng ta không bất lực..."

 

"Tam tiểu thư, đừng xin lỗi, cô là một đứa trẻ rất tốt."

 

"Thu, Thu Ngọc… trên đời này còn ai khiến ngươi không yên lòng không? 

Đừng chết, ta còn mong ngươi chải tóc cho ta lần nữa, như hồi còn bé, ngồi bên giường, chờ ngươi ru ngủ..."

 

"Thu Ngọc, hứa với ta đi, mau khỏe lại được không? Ta sợ lắm..."

 

"...Được."

 

Khi trời bắt đầu ấm dần lên, cơ thể yếu ớt của Thu Ngọc rốt cuộc cũng có chút chuyển biến.

Nàng đã có thể xuống giường.

Đó là nhờ Quách Du thường xuyên đến thăm nàng.

 

Từ đó về sau, Quách Du không nhắc đến chuyện buồn ấy nữa, như thể hôm nàng òa khóc chỉ là một giấc mộng.

Cô lại cười nói như xưa, kể đủ thứ chuyện vui thời bé, lại sà vào lòng Thu Ngọc nũng nịu, mè nheo đòi nàng ra vườn bắt bướm cùng mình.

 

Thu Ngọc không nỡ từ chối, khi sức khỏe dần khá lên, nàng cũng đã từng đến viện của Quách Du một lần.

Hôm ấy trời đẹp, gió nhẹ nắng ấm, đình cắm hoa rực rỡ, muôn hoa khoe sắc. 

Bên cạnh Quách Du là từng tốp nha hoàn, phấn son ngọc ngà vây quanh, vẫn náo nhiệt, rực rỡ như thuở nào.

 

Huệ Nhi và Xuân Tuyết làm một mẻ điểm tâm rất ngon, Chất Đồng và Yến Nhi thì cùng Quách Du đuổi bướm trong sân. 

Có nha hoàn đang cắt tỉa hoa, chọn những đóa nở rộ nhất cắm vào bình.

Về sau, các nàng còn chơi trò bài bằng lá cây.

 

Ban đầu, Quách Du cứ sót lại một lá tiền văn trong tay, chu môi, mặt mày nhăn nhó đầy bất mãn.

Thu Ngọc giúp nàng xem bài, thắng được mấy ván, nàng lại dương dương tự đắc như thể tiểu nữ tướng.

 

Hương hoa ngập sân, nước xuân pha trà, tiếng cười rộn rã khắp nơi, dưới mái hiên có một cánh én bay vút lên trời.

Thu Ngọc ngẩng đầu nhìn theo, trời xanh biếc, mênh m.ô.n.g vô tận như chẳng hề có điểm dừng.

Nhưng không hiểu sao, tim nàng chợt nghẹn lại, một nỗi hoảng hốt không tên dâng lên, n.g.ự.c đau thắt, hơi thở rối loạn.

 

Nàng không ở lại được nữa, viện cớ mệt mỏi, liền quay về tiền viện.

Nào ngờ trên đường trở về, lại chạm mặt Thế tử phu nhân.