Ký Sự Kén Rể Của Ninh Tam Cô Nương

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Ta là một thứ nữ trong phủ, nổi danh là ham ăn lười làm nhất nhà.

Thế mà đại tỷ ta lại sai ta… đi quyến rũ một vị đại tướng quân nghiêm nghị và tàn bạo.

 

Lúc nghe nàng nói ra điều đó, ta sững sờ đến ngây người.

 

Miệng còn đang nhét đầy bánh bao nhân gạch cua, chưa kịp nuốt.

 

Hai má phồng lên, ta mờ mịt nhìn nàng:

 

— “Hả? Ta á?”

 

01

 

Vị đại tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách, có ý muốn cầu hôn đại tỷ ta.

 

Nhưng đại tỷ một lòng muốn gả cho vị trạng nguyên ôn nhu như gió mát trăng thanh, căn bản không để mắt đến một kẻ thô lỗ như hắn.

 

Đại tướng quân được Hoàng Thượng đặc biệt xem trọng.

 

Nếu hắn thật sự tới cầu hôn, nhà ta cũng không thể từ chối.

 

Đại tỷ nghĩ ra một kế sách tàn nhẫn.

 

Nàng bảo ta đánh cược cả sự trong trắng, ép đại tướng quân phải cưới ta.

 

Ta mang vẻ mặt ưu sầu trở về viện.

 

Mẫu thân ta bình thản khâu áo cho ta.

 

Bà thấy ta than thở, cười nói:

— "Con cầm kỳ thư họa đều không biết, suốt ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, đại tướng quân sao có thể thích con được? Đừng lo chuyện không đâu nữa."

 

Ta không phục, nói:

— "Mẫu thân, đừng xem thường con! Biết đâu con vừa ra tay, liền khiến đại tướng quân mê mẩn đến mức không cưới không được."

 

Mẫu thân ta trợn trắng mắt, cầm áo ướm lên người ta.

 

Bà vỗ lên cái bụng mềm của ta, tức giận nói:

— "Ăn ít đi một chút! Lại béo nữa rồi!"

 

Nói rồi, bà nới rộng phần eo áo thêm mấy tấc.

 

Nha hoàn Thúy Thúy bưng một bát hoành thánh tam tiên nóng hổi bước vào.

 

Ngửi thấy mùi thơm, ta vui vẻ hôn một cái lên má mẫu thân.

 

Mẫu thân ta tỏ vẻ ghét bỏ, nói:

— "Còn béo thế này nữa, thì thật sự gả không nổi đâu."

 

Ta níu tay áo bà làm nũng:

— "Vậy thì con không lấy chồng nữa, cả đời ở bên mẫu thân."

 

Mẫu thân ta chọc lên trán ta, chê ta nói lời ngốc nghếch.

 

Ban đêm, ta không quay về phòng, mà ở lại phòng mẫu thân.

 

Mẫu thân cầm quạt phe phẩy cho ta, xua đi chút oi bức mùa hạ.

 

Hàng lông mày thanh tú của bà khẽ nhíu, chăm chú nhìn hoa văn trên màn trướng, ngẩn người.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta lấy chiếc vòng tay giấu trong lòng ra, đeo lên tay bà, mỉm cười nói:

— "Mẫu thân, sinh thần vui vẻ."

 

Mẫu thân ta mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta tựa vào vai bà, nhẹ giọng nói:

— "Mẫu thân, đừng đến cầu xin Đại phu nhân. Mẫu thân tin con đi, con có thể xử lý ổn thỏa chuyện này."

 

02

 

Trong ba vị muội muội thứ xuất, xét về dung mạo, ta không có gì nổi trội.

 

Xét về tài năng, lại càng đứng hạng chót.

 

Vậy mà đại tỷ lại chọn ta đi quyến rũ đại tướng quân.

 

Rõ ràng là Đại phu nhân sai khiến nàng.

 

Đại phu nhân muốn ép mẫu thân ta phải đứng về phe bà ta, để đấu đá với Triệu di nương mới vào phủ.

 

Triệu di nương gần đây rất được phụ thân ta sủng ái, ngấm ngầm không coi Đại phu nhân ra gì.

 

Ngay cả lễ sáng chiều thỉnh an mỗi ngày, nàng ta cũng thường viện cớ không đến.

 

Đại phu nhân nuốt không trôi cơn giận này, nên muốn ép mẫu thân ta tái xuất giang hồ.

 

Phải biết rằng, ba năm trước, mẫu thân ta chính là nhân vật cao thủ trong hậu viện.

 

Đám nha hoàn trong phủ thường bàn tán sau lưng rằng mẫu thân ta là hồ ly tinh, giỏi dụ dỗ người khác.

 

Mẫu thân ta nghe vậy, chỉ cười khẽ, rồi truyền cho ta bí kíp khống chế nam nhân.

 

“Này nhé, Đại phu nhân xem lão gia là trượng phu, kính yêu hết mực.”

 

“Vương di nương coi lão gia là cái túi tiền, ngày ngày nâng niu phụng dưỡng.”

 

“Lâm di nương thì xem lão gia là tình lang, lúc nào cũng quấn lấy.”

 

Ta rúc vào lòng mẫu thân, khiêm tốn thỉnh giáo:

— “Mẫu thân, vậy người xem phụ thân là gì?”

 

Mẫu thân ta bật cười ha hả:

— “Ta coi ông ta như một cái rắm.”

 

Bà thản nhiên nói tiếp:

— “Phụ thân con là một vị văn quan phẩm cấp tứ phẩm, ở chốn kinh thành này, không cao chẳng thấp. Ban ngày ở ngoài vất vả lo chính sự, còn phải nịnh trên dọa dưới. Về đến nhà, vừa nhìn một lượt đã phải căng đầu đối phó với Đại phu nhân, còn phải nghe Vương di nương múa may đủ trò, lại phải dỗ dành trái tim tan vỡ của Lâm di nương.”

 

Nghe đến đó, ta nhận xét một câu:

— “Phụ thân trông chẳng khác gì tiểu lại ở kỹ viện.”

 

Mẫu thân ta chọc lên trán ta:

— “Con gái nhà lành, nói năng cái kiểu gì thế.”

 

Nhưng trong mắt bà lại ánh lên nụ cười, rõ ràng là tán đồng với lời ta.

 

Cuối cùng, mẫu thân kết luận:

— “Tóm lại, coi ông ta như cái rắm, ông ta lại thấy thoải mái hơn.”

 

Nhưng ở trong hậu viện, có người được sủng ái, ắt có kẻ bị thất sủng.

 

Phụ thân ta lui tới chỗ mẫu thân ta nhiều hơn, chỗ Lâm di nương lại trở nên vắng lạnh.

 

Ba năm trước, mẫu thân mang thai.

 

Bị Lâm di nương ám hại, khiến thai nhi bị mất.

 

Phụ thân ta giận dữ, muốn kéo Lâm di nương ra ngoài sân đánh c.h.ế.t tại chỗ.

 

Cuối cùng là mẫu thân ta cầu xin, mới giữ được mạng cho nàng ta, rồi lập tức bị bán đi trong đêm.

 

Mẫu thân ngồi trên giường ôm lấy ta, lặng lẽ lắng nghe tiếng gào khóc không cam lòng của Lâm di nương bên ngoài.