Ta nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của bà, an ủi:
— “Mẫu thân! Con không sợ, người cũng đừng sợ! Là nàng ta hại chúng ta trước!”
Thân thể mẫu thân đang căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.
Bà tựa mặt lên đầu ta, lặng lẽ khóc một hồi.
Từ đó về sau, mẫu thân lấy lý do tĩnh dưỡng, mang theo ta chuyển tới viện Ngô Đồng yên tĩnh.
Phụ thân ta than thở:
— “Nàng làm thế này, cần gì phải khổ như vậy?”
Mẫu thân nhìn ông, rơi lệ nói:
— “Minh Tùng, tình cảm của chàng là lưỡi d.a.o g.i.ế.c người. Đừng để đến cuối cùng, giữa ta và chàng, chỉ còn lại oán hận, được không?”
Phụ thân ta bị gọi tên, môi mấp máy, cuối cùng cũng chẳng nói gì, xoay người rời đi.
Ông vừa đi, mẫu thân liền lau nước mắt nơi khóe mắt.
Bà vỗ vỗ ta, đang còn ngẩn người, rồi nói:
— “Thấy chưa? Nữ nhân chỉ cần một giọt lệ, diễn đến nỗi khiến người ta đau lòng. Làm vợ đôi khi cũng cần một chút tài diễn xuất, con phải học cho tốt.”
Ta vỗ tay đôm đốp, thật lòng bội phục.
Nhìn ánh mắt mỏi mệt của mẫu thân, ta lại nghĩ — có lẽ cũng không phải hoàn toàn là diễn.
Mẫu thân rõ ràng biết trong bát canh của Lâm di nương có hạ độc, vậy mà vẫn uống.
Đại phu nhân ngoài mặt thì khoan dung độ lượng, nhưng trong âm thầm lại luôn sai Lâm di nương đến chèn ép ta.
Quá đáng hơn nữa, bọn họ còn muốn ta đính hôn với một góa phu.
Miệng thì khen góa phu đó như tiên giáng trần, nhưng mẫu thân ta đã sớm tra rõ.
Thê tử trước của người đó, chính là bị hắn đánh c.h.ế.t sau khi uống rượu!
Đại phu nhân cùng Lâm di nương muốn đẩy ta vào chỗ chết, mẫu thân ta đương nhiên không thể nhẫn nhịn cho qua.
Mẫu thân ta hy sinh một đứa con, đuổi được Lâm di nương ra khỏi phủ, cũng khiến Đại phu nhân phải dè chừng.
Bà cũng nhân đó, rút lui khỏi cuộc chiến chốn hậu viện.
Đêm ta cùng mẫu thân chuyển đến viện Ngô Đồng, chúng ta nằm ngủ cạnh nhau.
Ta rúc vào lòng mẫu thân thơm thơm mềm mềm, khí thế hừng hực nói:
— “Mẫu thân, sau này con sẽ là chỗ dựa cho người.”
Mẫu thân uể oải đáp:
— “Con lo mà nghĩ xem sáng mai ăn gì thì hơn.”
Ta không phục nói:
— “Người đừng xem thường con! Con lợi hại lắm đấy!”
Mẫu thân càng cười to hơn, dỗ dành ta:
— “Được được được, để ta xem thử, Tam cô nương nhà họ Ninh lợi hại, định mở tửu lâu nuôi ta, hay là định làm tài nữ kinh diễm thiên hạ?”
Ta vừa nghe, lập tức giận thật!
Mẫu thân dám xem trộm nhật ký của ta!
Ta dọa sẽ bỏ nhà ra đi, mẫu thân ta vội vàng kêu lên xin lỗi.
— “Ôi chao, mấy hôm nay con cứ trốn trong phòng, lén viết lách vẽ vời. Thúy Thúy còn nghi ngờ con vụng trộm thư tình với nam nhân nào cơ, sợ con bị người xấu lừa. Ta mới xem trộm cuốn sổ ấy. Con gái ngoan, là lỗi của mẫu thân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cạn lời:
— “Mẫu thân, con mới mười bốn tuổi thôi mà! Người lo xa quá rồi đấy!”
Mẫu thân ngáp một cái:
— “Mười bốn tuổi cũng không còn nhỏ đâu, thêm vài năm nữa, thế nào cũng nhốn nháo đòi gả chồng thôi.”
Bà ngủ rồi, nhưng ta lại trằn trọc không yên.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta thương mẫu thân, muốn trở thành người có tiền đồ, để làm chỗ dựa cho bà.
Ta vắt óc suy nghĩ, nhớ lại mấy truyện xuyên không từng đọc, xem xem người ta thường làm gì.
Mở tửu lâu? Không ổn, sĩ nông công thương, thương nhân bị xem thường.
Nếu ta thật sự mở tửu lâu, phụ thân sẽ là người đầu tiên đánh c.h.ế.t ta, còn mẫu thân sẽ bị thiên hạ cười chê.
Làm tài nữ? Càng không thể!
Ta sau khi thi đại học xong, đến một bài thơ hoàn chỉnh cũng chẳng nhớ nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn một con đường.
Gả chồng!
Gả chồng mới là sự nghiệp cả đời!
Chỉ cần ta gả được nơi tốt, mẫu thân ta mới có thể sống yên ổn trong phủ này.
03
Từ sau khi mẫu thân gặp nạn mất thai, cuộc sống của chúng ta trái lại lại yên ổn hơn nhiều.
Ba năm nay ẩn mình trong viện Ngô Đồng, ta dốc lòng nghiên cứu đạo làm vợ.
Một lòng một dạ muốn tìm cho mình một lang quân như ý.
Ở thời cổ đại, làm vợ chính là một nghề nghiệp.
Phải kiêm nhiệm cả nhân sự, tài vụ lẫn chức tổng quản, thật không dễ chút nào!
Mà định hướng "tìm việc" của ta lại vô cùng rõ ràng:
Chính là tìm một “công ty” có tiềm lực tài chính hùng hậu, nhân sự đơn giản, rồi thuận lợi “nhập chức”.
Vì vậy, khi đại tỷ bảo ta đi quyến rũ đại tướng quân, bên ngoài ta làm bộ thẹn thùng tức giận…
Nhưng trong lòng lại vui như mở hội!
Đại tướng quân là người cầm quân thiện chiến, sức cạnh tranh cá nhân cực cao.
Hiện tại lại được Hoàng Thượng trọng dụng, tích lũy không ít của cải.
Đại tướng quân không có huynh đệ tỷ muội, bớt được bao nhiêu tranh đấu phiền phức.
Hắn là cô nhi ăn trăm nhà lớn lên, ta càng không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng.
Mức độ phù hợp với "yêu cầu công việc" của ta, phải đến chín mươi phần trăm!
Quả thực là hoàn hảo!
Quan trọng hơn nữa, chính là — trình độ học vấn của ta đã hết đường cứu vãn!
Người thời nay trọng văn khinh võ, đặc biệt trong giới quý nhân ở kinh thành.