Ký Sự Kén Rể Của Ninh Tam Cô Nương

Chương 13: ĐẠI TƯỚNG QUÂN (5) + NGOẠI TRUYỆN (1)



Ta bật cười, véo mũi nàng:

— “Đừng nói bậy. Nàng có biết Thần Sách Đại tướng quân không?”

 

Nàng gật đầu:

— “Anh hùng của Đại Hạ ta ai mà chẳng biết? Năm xưa người dẫn quân chống man di phương Bắc, sau bị trọng thương mà mất. Hoàng thượng thương xót, khóc ba ngày ba đêm, bãi triều ba hôm. Cả kinh thành trắng tang, đưa tiễn linh hồn đại tướng.”

 

Ta nhớ lúc phụ thân sắp mất từng dặn:

 

— “Ta với Hoàng thượng lớn lên bên nhau, như tay với chân. Nếu ta chết, ngài ấy sẽ đưa con về kinh, ắt sẽ yêu thương hết mực. Nhưng chốn kinh thành trọng văn khinh võ, ta không muốn con lớn lên thành kẻ thư sinh yếu ớt.”

 

Trước khi chiếu chỉ đưa ta về đến, ta đã cho giải tán tôi tớ trung thành khắp vùng Tây Bắc.

 

Còn ta, cắt đứt danh xưng "con trai Đại tướng quân", như cô nhi lớn lên giữa sa mạc lạnh lẽo.

 

Khi ấy, ta mới hiểu lòng cha sâu nặng nhường nào.

 

Người trong quân đều khen ta có tài cầm binh.

 

Nhưng thực ra, mới đầu, đến đám ăn mày côn đồ ta cũng đánh không lại.

 

Năm mười lăm, ta vào quân doanh, bắt đầu từ chân lính vác cờ mà từng bước trèo lên.

 

Sau nhiều chiến công, quan giám quân — vốn là bạn cũ của cha, nhận ra ta nhờ diện mạo.

 

Thế là ta được phong làm Đại tướng quân, bị Hoàng thượng ép phải hồi kinh.

 

Ninh Tam nghe xong, đôi mắt mờ sương, khẽ thở dài:

— “Chàng bị đánh, đói khát… có nhớ cha mẹ không?”

 

Tim ta nghẹn lại, ôm nàng vào lòng rất lâu mới nói:

 

— “Lúc đầu rất nhớ. Nhưng sau đó… không còn thời gian để nhớ nữa.”

 

Nàng vỗ n.g.ự.c cam đoan:

— “Sau này ta sẽ cho chàng sống những ngày tốt đẹp. Chàng cứ yên tâm.”

 

Nhưng trong lòng ta lại mang nặng chuyện khác.

 

Chỉ sợ… giấc mộng của Ninh Đại Uyển có phần đúng.

 

Từ tin báo Tây Bắc, man di phương Bắc đang tập kết binh mã. Trước mùa đông, e rằng sẽ quyết chiến sinh tử.

 

Ta e… mình phải ra chiến trường một lần nữa.

 

Nếu ta chết, Ninh Tam sẽ thế nào?

 

Không ngờ nàng lại chủ động nhắc đến trước:

 

— “Ta cũng muốn đi Tây Bắc với chàng, nhưng… ta không nỡ xa mẫu thân.”

 

Ta ôm chặt lấy nàng, dỗ dành:

 

— “Vậy nàng ở lại kinh thành đợi ta. Yên tâm, dù ta có chết, Hoàng thượng cũng không bắt nàng bồi táng. Tài sản trong phủ sẽ để lại cho nàng. Nếu tương lai gặp được người tốt, nàng cứ tái giá.”

 

Lần này, Ninh Tam không nói gì nữa.

 

Cho đến ngày ta chuẩn bị rời kinh về Tây Bắc.

 

Nàng không đến tiễn.

 

Ta đứng ở cổng thành rất lâu, định lên ngựa rời đi, thì bỗng có một cỗ xe phóng tới.

 

Ninh Tam ló đầu ra từ cửa sổ, hô to:

 

— “Lý Túc! Đợi ta với! Đợi ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong khoảnh khắc đó, m.á.u trong người ta như sôi sục!

 

Ta thúc ngựa lao đến đón nàng.

 

Nàng vỗ n.g.ự.c nói:

— “May mà kịp! Ta trộm mẫu thân từ phủ mang theo rồi, giờ không còn vướng bận gì nữa, chúng ta đi thôi!”

 

Trong xe, mẫu thân nàng ngồi đó, mặt đầy hoang mang, không biết nên nói gì.

 

Ta kẹp nàng vào nách, bế thẳng lên ngựa, hôn nàng mấy cái rõ mạnh.

 

Ninh Tam mặt đỏ bừng, vừa đánh vừa đẩy ta ra.

 

Ta ôm nàng vào ngực, không để nàng nhìn thấy mắt ta hoe đỏ:

 

— “Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.”

 

— “Ninh Tam… ta sẽ không c.h.ế.t đâu. Dù chỉ còn một hơi thở, ta cũng sẽ bò ra khỏi địa phủ mà về bên nàng.

 

— Ta không nỡ để nàng gả cho người khác.”

 

11. NGOẠI TRUYỆN

 

Năm năm trước, ở Tây Bắc xảy ra một trận đại chiến, hiểm nguy vô cùng.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lý Túc suýt nữa mất mạng.

 

May mà cuối cùng cũng đánh lui quân man di phương Bắc về tận sào huyệt, ít nhất trong mười năm tới bọn chúng không ngóc đầu lên nổi.

 

Thánh chỉ ban thưởng từ kinh thành đưa tới như không cần tiền.

 

Năm nào Hoàng thượng cũng hạ chỉ thúc giục Lý Túc về kinh thăm viếng.

 

Năm nay thế nào cũng không thể trì hoãn thêm nữa.

 

Cả nhà đi xe nhẹ, hành trang đơn giản, hồi kinh.

 

Vừa đến cổng thành, Ninh Minh Tùng đã chạy ra đón — vừa gặp mặt đã nổi trận lôi đình.

 

— "Ninh Đại Ngọc! Con thật là to gan! Dám không nói một lời mà lén đưa mẫu thân con đi!"

 

— "Xuống xe cho ta! Đừng nói gì mà mệnh phụ, phu nhân tướng quân! Chỉ cần còn mang họ Ninh, ta vẫn có thể đánh cho con lột da tróc thịt!"

 

Ninh Tam trốn trong xe, bịt tai lại, len lén liếc nhìn mẫu thân.

 

Mẫu thân nàng — Tôn Dao Nương — chọc nhẹ trán nàng, mỉm cười:

 

— "Giờ mới biết sợ hả?"

 

Ninh Tam le lưỡi, làm nũng:

 

— "Mẫu thân, người nỡ lòng nào chia cách với con chứ?"

 

Dù gì cũng là con gái ruột, sao có thể không bênh.

 

Tôn Dao Nương vén rèm lên, đối mặt với gương mặt tức giận của Ninh Minh Tùng.

 

Bà điềm đạm nói:

 

— "Lão gia, năm đó là thiếp trốn đi. Dù ngài muốn bán thiếp hay đánh c.h.ế.t thiếp, đều tùy ngài định đoạt."

 

Năm năm không gặp, Ninh Minh Tùng nhìn thấy bà phong thái càng mặn mà hơn xưa, nhất thời líu lưỡi:

 

— "Nói gì nghiêm trọng thế… chẳng lẽ trong mắt nàng, ta là loại người vô tình vô nghĩa?"