Mắt ta nhìn thấy trong quyển sổ của nàng, lại thêm vô số lời lưu manh:
【Trời ơi, ăn mặc đẹp trai như vậy! Thật muốn lột đồ chàng!】
【Chết tiệt! Người gì đâu mà bên ngoài lạnh lùng, bên trong nóng bỏng! Cười một cái là muốn hôn ngay lập tức!】
【Xong rồi xong rồi! Tối qua lại mơ thấy Lý Túc! Đều tại cái tay chàng đỡ mình!】
【Không được! Phải tỏ tình! Dù c.h.ế.t cũng phải tỏ tình!】
【Nếu không hôn được môi Lý Túc, không sờ được cơ bụng chàng, không leo được lên người chàng, nhan sắc của ta sẽ héo úa, tinh thần sẽ sa sút, thế giới sẽ hủy diệt!!】
Trong sổ nàng, nàng đã tưởng tượng cảnh xé toạc y phục ta, ngồi trên eo ta, bắt ta gọi nàng là mỹ nhân tỷ tỷ…
Thế nhưng...
Từ lúc quen biết đến giờ, ta và nàng mới chỉ nói đúng một câu.
Nàng nói:
— "Tạ ơn Đại tướng quân."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta thậm chí còn chưa kịp đáp lại "không cần khách sáo."
Trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Phải cầu hôn! Nhất định phải cầu hôn!
Ta hiểu rõ rồi — Ninh Tam đúng là con thỏ nhát chết!
Nếu ta không chủ động, thì cả đời này e là phải sống độc thân mất!
Ai ngờ Hoàng thượng lại giở trò!
Ngài triệu ta vào cung, giọng điệu tha thiết:
— "Nghe nói gần đây ngươi vì muốn theo đuổi đại tiểu thư nhà họ Ninh mà ngày nào cũng chải chuốt như công công nở hoa, vậy mà người ta lại không để mắt tới. Trẫm lo cho ngươi lắm đó!"
Nghe xong câu này, tim ta lạnh đi một nửa.
Quả nhiên!
Hoàng thượng lại ra chiêu ngu ngốc.
Ngài gợi ý cho Thượng thư bộ Hộ — phụ thân Ninh Tam, không được sắp xếp hôn sự cho đại tiểu thư.
Lại còn mượn danh ta, đem vô số bảo vật quý hiếm đến phủ họ Ninh.
Thế là cả kinh thành đều tưởng… ta thích Ninh Đại Uyển.
Sau này Thúy Thúy báo lại, Ninh Đại Uyển vì muốn từ chối ta, ép Ninh Tam đi quyến rũ ta.
Ban đầu ta định đứng ra giải thích, nhưng nghĩ đi nghĩ lại… thôi, cứ để vậy.
Ninh Tam ấy mà, nếu không đẩy một cái, cả đời sẽ rụt cổ trong cái mai rùa của nàng.
Huống chi nàng nhìn có vẻ mơ hồ, nhưng trong lòng rất rõ ràng.
Nếu thật sự nàng không muốn, dù Ninh Đại Uyển có dở trăm chiêu ngàn kế cũng chẳng ép được nàng.
Cũng tiện thể thử xem lòng nàng đến đâu.
Vì vậy, hôm ấy nghe tin Ninh Tam thật sự nhảy xuống hồ, trong lòng ta vừa kinh hãi, lại vừa vui mừng.
Rước nàng về phủ, đêm tân hôn ta cũng có chút bồn chồn.
Ta biết nàng thích những nam tử ăn vận đẹp đẽ, diện mạo tuấn tú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà ta thì toàn là vết sẹo ngang dọc khắp người, sợ dọa nàng.
Nào ngờ, sắc khiến người dũng cảm.
Ninh Tam gả cho ta rồi, liền mọc gan trời!
Nửa đêm mò ra tìm ta, nhìn ta luyện kiếm mà chảy cả m.á.u mũi.
Nhưng nàng lại tưởng trong lòng ta vẫn vương vấn tỷ tỷ nàng, tuy thân mật với ta nhưng trong lòng thì rút dần khoảng cách.
Nàng thấy bức họa Ninh Đại Uyển trong rương — cũng giả vờ như không biết.
Thực ra, đó là tranh Hoàng thượng sai người vẽ từ lâu, bảo là “an ủi nỗi tương tư”.
Ta còn chưa kịp xử lý thì nàng đã trông thấy.
Nàng cố tình vờ như không thấy, quyết tâm làm vợ chồng "ngoài thân thiết trong xa cách" với ta.
Nghĩ mà vừa tức lại vừa buồn cười.
Đêm ấy ngồi trầm mặc trong thư phòng đến tận khuya, về phòng thấy nàng quấn chăn ngủ khì như con sâu.
Trong lòng tức tối, kéo nàng dậy vỗ mấy cái cho hả giận.
Nhưng nàng mơ màng nhìn ta bằng ánh mắt vô tội, ta lại mềm lòng.
Ôm nàng trong lòng, hôn mãi không chán.
Ta đã quá hiểu con thỏ nhát gan này, nên định nhân dịp nàng hồi môn, giải thích mọi hiểu lầm.
Nàng nghe xong, ngẩn người suy nghĩ không biết gì.
Ta nắm tay nàng, ho nhẹ vài tiếng, nghiêm túc nói:
— “Giờ nàng đã hiểu rồi chứ? Ngay từ đầu, người ta để tâm… là nàng.”
Nàng lại bỗng kêu to:
— “Vậy nếu phụ thân ta thực sự mưu phản, chẳng phải cả nhà sẽ bị c.h.é.m đầu sao? Hú hồn hú vía, ông ấy chỉ là người hay tham vặt, yếu đuối vô dụng thôi. Mà Thúy Thúy là nội gián á? Nàng ấy biết khinh công, ngủ trên xà nhà không?”
Ta thở dài, gõ nhẹ trán nàng:
— “Nàng… không có gì khác muốn nói với ta à?”
Nàng cúi đầu, hai tai đỏ bừng:
— “Còn gì để nói đâu, chẳng phải chàng đọc hết sổ tay của ta rồi sao?”
Nhắc tới quyển sổ, ta hậm hực:
— “Nàng chỉ nghĩ đến thân thể ta, chưa từng nhắc đến tâm hồn ta.”
Ninh Tam “á” một tiếng, che mặt:
— “Ta thích chàng thì mới muốn hôn chàng chứ! Lẽ nào chỉ cần đẹp trai là ta đều muốn hôn chắc? Ta đâu phải sắc nữ cuồng yêu!”
Nàng không chịu bàn thêm chuyện này.
Ta nghĩ, nàng sợ.
Giống như một con ốc sên, giấu mình trong vỏ, không để ai nhìn thấy chỗ yếu mềm của mình.
Nghĩ lại cũng đúng. Một thứ nữ, nhìn thấu bao tranh đấu trong hậu viện, mẫu thân vì nàng mà chịu bao thiệt thòi…
Làm sao nàng dám giao trái tim mình ra dễ dàng?
Nhưng không sao. Ta và nàng — còn cả đời dài phía trước.
Ninh Tam lại nghi hoặc hỏi:
— “Hoàng thượng đối xử với chàng tốt thật đấy… chẳng lẽ chàng là con riêng của ngài?”