Ký Sự Kén Rể Của Ninh Tam Cô Nương

Chương 7



Hắn xách ta dậy, rồi “bốp bốp bốp” tát ba cái thẳng vào m.ô.n.g ta.

 

Ta vừa đau vừa mơ màng nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra!

 

Thế mà hắn lại cứ như không có chuyện gì, đặt ta xuống, chẳng giải thích lời nào, ôm ta ngủ luôn.

 

Thần kinh à! Thật quá thần kinh!

 

Ta giận mà không dám nói, nhưng cũng âm thầm trả thù một phen.

 

Sáng dậy, ta bước qua người hắn, giả vờ vấp ngã, giẫm một cú ngay “chỗ hiểm”.

 

Hắn lập tức đau đến méo mặt.

 

Ngươi đánh m.ô.n.g ta, ta khiến ngươi… mất con cháu!

 

Thế là huề nhau!

 

Ta khẽ “hì hì” hai tiếng, chạy mất.

 

Dù gì hôm nay cũng về thăm nhà, ta cứ ở nhà vài hôm rồi về lại phủ, khi ấy hắn tức đến mấy cũng nguội rồi.

 

Không ngờ trên xe ngựa hôm nay, ta lại vấp phải một cú nữa.

 

Đại tướng quân nhíu mày liên tục thở dài.

 

Ta nghe mà sốt ruột, giả vờ quan tâm hỏi:

— “Sao vậy? Chàng làm sao thế?”

 

Hắn liếc ta, đáp:

— “Đau. Lại đây, xoa cho ta.”

 

Câu này làm ta nổi m.á.u phản nghịch.

 

Ta trừng mắt:

— “Ta còn đang đau m.ô.n.g đây này! Sao chẳng thấy chàng xoa cho ta?”

 

Đại tướng quân lập tức nói:

— “Cũng được.”

 

Hắn vươn tay dài, kéo ta lại, đặt ta nằm sấp trên đùi hắn.

 

Ta lặng lẽ tát miệng mình một cái — miệng tiện lại gây họa rồi!

 

Đến cổng phủ, mặt ta đã đỏ bừng, vội vàng đẩy hắn ra.

 

Lúc xuống xe, lại trùng hợp chạm mặt đại tỷ và trạng nguyên lang đang về đến.

 

Ta sợ đại tướng quân đuổi theo trêu chọc, liền vội cười chào họ một cái rồi nhanh chân chạy vào phủ.

 

Kết quả… đầu óc lơ ngơ, ta vấp ngưỡng cửa rồi té bổ nhào xuống đất.

 

Muốn c.h.ế.t quá! Cho ta c.h.ế.t đi cho rồi!

 

Phía sau vang lên tiếng cười nén không nổi của đại tỷ và trạng nguyên lang, ta hận không thể chui xuống đất trốn luôn.

 

Đại tướng quân liền sải bước lao tới, kéo ta dậy.

 

Hắn nhíu mày, vỗ vỗ bụi bám trên người ta, rồi bóp bóp cổ tay, mắt cá chân ta, xác nhận là không bị thương hay trật khớp.

 

Lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Đại tỷ lên giọng châm chọc:

— “Tam muội từ nhỏ đã vụng về thì cũng thôi, giờ đã là dâu nhà người ta rồi mà vẫn không biết lễ nghi. Theo ta, nên để mẫu thân dạy lại quy củ, kẻo để phủ tướng quân chê cười nhà họ Ninh ta dạy con không ra gì.”

 

Từ bé đến lớn, đại tỷ vẫn luôn thích nói bóng gió chọc ta vài câu. Không đau không ngứa, ta cũng chẳng thèm để tâm.

 

Nhưng đại tướng quân mặt lạnh, liền đáp:

— “Một mụ vợ nhỏ của viên biên tu quèn mà không lo xem chồng mình có đủ bổng lộc để sống hay không, lại còn dám lên mặt dạy dỗ nhị phẩm cáo mệnh phu nhân? Thật đúng là chó chê mèo lắm lông, lo chuyện bao đồng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta thấy sắc mặt đại tỷ lập tức trắng bệch, phẫn uất đến suýt nữa thì ngất tại chỗ.

 

Nàng từ trước đến nay chưa từng bị ai mắng thẳng mặt một cách thô lỗ như thế!

 

Đại tướng quân nắm tay ta kéo vào nhà.

 

Trên đường, hắn bỗng nói:

— “Ta vừa rồi chỉ tiện miệng nói, không phải mắng nàng là con chuột đâu, nàng đừng để bụng.”

 

Ta thuận miệng đáp:

— “Có sao đâu, từ nhỏ ta đã bị Đại phu nhân và mấy di nương mắng chửi suốt, da mặt đã luyện đến cảnh giới kim cương bất hoại rồi.”

 

Đại phu nhân mỗi lần tức lên, mơ gì là mắng cái đó:

 

— “Tiểu tiện nhân do tiện phụ sinh ra.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

— “Loại đê tiện trời sinh, vô lại mất nết.”

 

— “Ăn hại lười nhác, đòi nợ đầu thai.”

 

— “Súc sinh trâu ngựa không ra thứ gì.”

 

Dù sao thì bà ấy mắng bà ấy, ta nghe tai này lọt tai kia, không hề thấy đau lòng.

 

Đại tướng quân bóp nhẹ tay ta, khẽ hỏi:

— “Bà ta mắng nàng như thế… vì sao?”

 

Ta chẳng biết trả lời ra sao.

 

Ai mà biết được chứ? Có khi ghét một người… vốn chẳng cần lý do.

 

09

 

Phụ thân ta mở yến tiệc khoản đãi hai vị con rể.

 

Ngay cả mẫu thân ta cũng được mời tới, ngồi ở bàn chính cùng dùng bữa.

 

Dùng xong cơm, theo lệ là đến tiết mục tặng lễ của hai chàng rể.

 

Đại tướng quân công bằng như nhau, tặng cho mỗi vị nữ quyến một chiếc vòng tay vàng nặng trĩu.

 

Y như bán sỉ vậy, tất cả đều cùng một kiểu, đỡ cho người ta sau lưng âm thầm so đo.

 

Tuy có hơi tầm thường, nhưng lại rất thực dụng.

 

Vương di nương – cái bà mê tiền ấy – cười đến nỗi miệng không khép lại được.

 

Bà ta lén lút thò tay lấy chiếc vòng của Nhị tỷ, nhét vào tay áo.

 

Nhị tỷ tức đến dậm chân, nhưng cũng chẳng làm gì được.

 

Đến lượt trạng nguyên lang tặng lễ.

 

Đại tỷ như vô tình lại như cố ý mỉm cười nói:

— “Lễ vật mà Từ lang chuẩn bị cho mọi người, đều rất có tâm đấy.”

 

Câu này nói ra, chẳng khác gì đá đểu — lễ vật của đại tướng quân là không có tâm?

 

Ngay lúc này mà vẫn rảnh mỉa mai ta mấy câu, đại tỷ quả thật không thấy mệt sao.

 

Đến khi mở quà, mọi người đều c.h.ế.t lặng!

 

Lễ vật… lại là một tập thơ của trạng nguyên lang.

 

Hôm nay Vương di nương vốn là mang nhiệm vụ đến, muốn đè ta xuống, nâng đại tỷ lên.

 

Nhưng cố nhịn một hồi, cũng chỉ nặn ra được một câu:

— “Văn chương là vô giá, đại công tử tặng lễ quả thật trân quý.”