Hóa ra là… bà mẹ chồng của đại tỷ!
Phấn son dày mấy cũng không che được vẻ tiều tụy trên mặt bà ta.
Bà mẹ chồng kia cùng tiểu cô em chồng tha hồ chọn trang sức, tiện tay một cái đã ngốn mấy trăm lượng.
Đại tỷ ta cố nén nước mắt, nhẹ giọng nói:
— “Mẫu thân, hôm nay là con muốn chọn lễ vật cho mẫu thân ruột của con.”
Bà mẹ chồng lập tức tháo chiếc vòng bạc trên tay, ném lên bàn, trợn mắt nói:
— “Cái này ta đã đeo nhiều năm, còn mời cao tăng khai quang rồi đấy, tặng cho mẫu thân ngươi là quý lắm rồi.”
Tiểu cô em chồng thì vuốt ve chiếc vòng vàng trên tay, không rời mắt, còn giục:
— “Tẩu tử, mau trả tiền đi. Chưởng quầy nói chiếc này là độc nhất ở kinh thành, nếu không đặt mua ngay, e là người khác sẽ lấy mất!”
Bộ dạng hai người kia còn đáng ghét hơn cả bọn tham quan!
Tuy ta không ưa gì đại tỷ, nhưng thấy nàng bị chèn ép thế này cũng không khỏi bực bội.
Đại tỷ ta ủy khuất đến mức muốn bật khóc, mà lại không biết cãi lại một lời.
Ta nhìn mà lửa trong lòng bốc ngùn ngụt!
Bà mẹ chồng và tiểu cô em chồng liếc nhau, trong mắt toàn là vẻ đắc ý — hiển nhiên là đã sớm nắm được tính khí của đại tỷ, biết nàng sẽ không phản kháng.
Đại tỷ ta từ nhỏ được Đại phu nhân nuông chiều như ngọc, da mặt mỏng, lòng tự trọng cao, nào từng gặp cảnh thế này?
Đúng lúc ấy, trạng nguyên lang tới!
Vừa nhìn thấy hắn, đại tỷ liền òa lên khóc.
Trạng nguyên lang cũng còn chút nhân tính, sau khi biết đầu đuôi, dịu dàng nói:
— “Mẫu thân, muội muội, trước đây Uyển Uyển đã tặng hai người không ít trang sức rồi, đều là hồi môn của nàng, quý giá hơn mấy món này. Hôm nay là để chọn lễ vật cho nhạc mẫu, hay là chúng ta đến tiệm khác xem thử?”
Ta nghĩ, lời này cũng còn có chút lương tâm.
Nhưng nghĩ kỹ lại — đại tỷ mới gả vào mấy ngày!
Thế mà bên nhà chồng đã dám động vào của hồi môn rồi, sau này còn ra sao nữa?
Ai ngờ bà mẹ chồng liền đảo mắt, bắt đầu than thân trách phận:
— “Ôi chao, quả nhiên lời người xưa không sai — lấy vợ rồi là quên mẹ.”
— “Năm xưa ta vì nuôi ngươi ăn học, phải hạ mình làm nô tì, vất vả kiếm từng đồng mua giấy bút cho ngươi. Muội muội ngươi cả năm không dám mua nổi một bộ y phục, đôi tay vì thêu thùa mà mỗi khi trời mưa là đau buốt!”
Cứ thế bắt đầu lật lại sổ nợ năm xưa.
Tiểu cô em chồng cũng giả vờ sụt sùi khóc theo.
Trạng nguyên lang liền im bặt, gương mặt đầy khó xử.
Đại tỷ vội vã nói:
— “Mẫu thân, muội muội, hai người thích thì cứ mua đi. Đừng nói mấy lời này nữa, chàng nghe xong sẽ buồn lòng.”
Nàng nói vậy, trạng nguyên lang liền thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
— “Lại khiến phu nhân tốn kém rồi.”
Bà mẹ chồng cùng tiểu cô em chồng bĩu môi, đến một câu cảm ơn cũng chẳng có.
Tội nghiệp đại tỷ, mấy trăm lượng bạc tiêu sạch, cuối cùng còn bị mắng một câu:
— “Tiểu thư nhà quan lớn mà chi tiêu keo kiệt thế này, đúng là xem thường người nhà nghèo như chúng ta. Con trai ta cưới ngươi, đúng là xui xẻo!”
Nghe đến đây, ta hận không thể xông ra, tặng cho bà ta hai cái tát nảy lửa!
Phụ thân ta là quan thật đấy, nhưng bạc trong nhà đâu phải nhặt được trên trời!
Đại tỷ có hồi môn phong phú, cũng là nhờ Đại phu nhân dốc cạn gia tài mà chu cấp cho!
Ta quay đầu nhìn đại tướng quân, ra hiệu cho hắn:
— “Chúng ta nghĩ cách giúp đại tỷ đi.”
Chẳng phải chàng từng đơn phương nàng ấy sao?
Giờ là lúc thể hiện rồi đó!
Ta còn cố ý mở lời, cho hắn một cái bậc thang mà bước xuống, mau giúp nàng đi!
Đại tướng quân nhẹ nhàng ấn ta ngồi xuống ghế, cười nhạt nói:
— “Uống chén trà hạ hỏa, xem nàng kìa, tức đến sắp bốc khói rồi.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
— “Đại tỷ nàng nếu không tự đứng lên được, thì cho dù nàng có xông ra giúp cũng vô ích. Có những người phải chịu chút đau khổ thì mới biết cách suy nghĩ cho bản thân.”
Ta buột miệng:
— “Chàng đúng là lạnh lùng! Trong lòng thầm mến đại tỷ ta, vậy mà còn nói ra mấy lời thế này!”
Vừa dứt lời, ta đã thấy hối hận, cắn mạnh đầu lưỡi một cái.
Có những chuyện, trong lòng biết là một chuyện…
Nhưng nếu nói ra, thì lại là chuyện khác — chẳng khác nào đ.â.m thủng lớp giấy mỏng kia.
Đại tướng quân nghe xong, hồi lâu không đáp, sắc mặt âm trầm bất định.
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn ta chằm chằm, như mây đen phủ kín, khiến ta nghẹt thở.
Ta nghĩ thầm, e là ta làm hắn tổn thương rồi.
Dù sao cũng không lấy được người mình yêu, lại còn bị ta chọc thẳng vào chỗ đau.
Haizz… không biết đêm nay hắn còn có “cho ngủ” nữa hay không.
Rõ ràng kỹ thuật của hắn... rất được đó chứ.
08
Hôm sau, đại tướng quân đưa ta về thăm nhà. Ta ngồi trên đệm mềm, m.ô.n.g vẫn còn đau rát!
Tối qua ta ngủ mơ mơ màng màng.
Đại tướng quân đột nhiên từ thư phòng trở về.