Ký Sự Kén Rể Của Ninh Tam Cô Nương

Chương 9: ĐẠI TƯỚNG QUÂN (1)



Đại tỷ giận dữ nói:

— “Trong giấc mộng ấy, Ninh Tam lại thân thiết với mụ già kia, còn cùng tiểu muội Từ Kiều chưa gả đi ăn trà xem hát. Khi nàng nhớ di nương mình, Từ Khánh Nguyên còn đặc biệt xin phép phụ thân, thường xuyên đón di nương về nhà ở cùng.”

 

— “Từ Khánh Nguyên nghiêm túc là thế, mà vẫn luôn dung túng Ninh Tam. Nàng kéo mặt hắn giữa chốn đông người, hắn vẫn cười được.”

 

“Thế nhưng vì sao con gả đi rồi, mọi thứ lại hoàn toàn khác chứ?”

 

Ta nghĩ đến gương mặt tuấn tú của trạng nguyên lang, vừa mở miệng đã là lời thánh hiền, lúc nào cũng nói quy củ thế này, quy củ thế kia…

 

Thật chẳng tưởng tượng nổi làm sao ta có thể kéo mặt hắn được như trong giấc mộng của tỷ ấy.

 

Mẫu thân và muội muội hắn thì rõ là hạng người ham tiền, mắt híp vì bạc, bảo ta sống hoà thuận với họ — e là còn khó hơn lên trời!

 

Một lúc sau, Đại phu nhân khẽ thở dài, giọng phức tạp nói:

— “Uyển nhi, con có từng nghĩ… có lẽ không phải vấn đề là gả cho ai.”

 

Đại tỷ ngơ ngác nhìn Đại phu nhân.

 

Bà nhắm mắt lại, nặng nề thở dài:

— “Mà là… Ninh Tam ấy, dù gả cho ai… thì nó cũng biết sống tốt.”

 

Đại tỷ ôm đầu, bật hét:

— “Mẫu thân! Người biết rõ từ nhỏ con luôn ganh đua, luôn muốn hơn người! Con ghét cay ghét đắng cái con lười nhác đó! Mà người lại nói những lời đ.â.m thẳng vào tim con như vậy!”

 

Ta không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm:

— “Đại tỷ ta từ nhỏ đã thích tranh giành, việc gì cũng muốn làm hơn người. Nhưng tự mình cố gắng thôi thì được rồi, cứ phải kéo ta vào làm gì, suốt ngày trách ta không chăm chỉ.”

 

Đại tướng quân khẽ cào cằm ta, như đang dỗ dành.

 

Haizz, có một tỷ tỷ kiểu “con nhà người ta”, thật sự là bi kịch!

 

Cầm, kỳ, thi, họa, cái gì nàng cũng muốn đạt điểm tuyệt đối.

 

Thế gian này làm gì có sự hoàn mỹ? Núi cao còn có núi cao hơn.

 

Người khác giỏi hơn nàng, nàng lại càng cố gắng gấp bội.

 

Nhiều lúc, ta thật sự thấy nàng quá cố chấp.

 

Đại tỷ như mê sảng, lẩm bẩm nói:

 

— “Dựa vào đâu mà nó có thể sống vô ưu như vậy?

 

— Mẫu thân mắng nó thậm tệ, nónhư kẻ ngốc chỉ lẳng lặng gặm quả táo.

 

— Phụ thân phạt nó quỳ từ đường, nó lại thản nhiên… ngủ luôn ở đó.

 

— Nó chưa từng quan tâm người khác đánh giá gì mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

— Hôm ấy, tại yến tiệc của thiên kim phủ Tể tướng, con làm bài thơ đoạt đầu bảng.

 

— Nó không viết nổi nửa câu, vậy mà còn mặt dày khoác tay thiên kim, nói cái gì mà: ‘Thế gian này có tỷ tỷ là thiên tài, cũng cần có ta là phế vật để nổi bật lên. Tha cho ta đi!’

 

— Một câu nói mà khiến thiên kim nhà người ta cười đến điên đảo, còn gọi nó là muội muội thân thiết…”

 

Càng nói, mặt đại tỷ càng trắng bệch:

— “Mẫu thân! Con ghen tỵ với nó! Con hận nó! Rõ ràng chẳng tốn chút công sức nào mà ai ai cũng quý mến nó, để tâm đến nó. Con không tin, đợi đến khi đại tướng quân c.h.ế.t trận nơi Tây Bắc, xem nó còn sống thong dong như bây giờ nữa không!”

 

Nàng nói xong liền phẫn uất ngất lịm.

 

Đại phu nhân hoảng hốt gọi người, vội vội vàng vàng đưa nàng rời đi.

 

Ta vò đầu, bối rối nói:

— “Đại tỷ mà cũng ghen tỵ với ta sao? Nàng có thiên phú lại chịu khó, ta dù có làm đến c.h.ế.t cũng chẳng bằng một góc của nàng, chỉ biết mặc kệ số phận. Nàng với thiên kim phủ Tể tướng là bạn thân từ nhỏ, trong phủ Tể tướng cũng như cá gặp nước. Còn ta chỉ là một thứ nữ, tham dự yến tiệc của người ta, chỉ có thể cố sống cố c.h.ế.t pha trò để được để ý một chút.”

 

Những chuyện thế này, thật nói ra thì không biết bao giờ cho hết.

 

Đại tướng quân im lặng hồi lâu, lạnh nhạt nói:

— “Đều là tự mình làm khổ mình. Những lời ấy nàng đừng để tâm. Còn như cái giấc mộng mà nàng ta nói, ta thấy cũng chỉ là hoang đường. Từ Khánh Nguyên là loại người yếu đuối nhu nhược, chẳng có chút khí khái, sao nàng lại nhìn trúng được?”

 

Ta vỗ nhẹ lên n.g.ự.c hắn, trêu chọc:

— “Tướng công tốt của ta ơi, chàng nghiến răng nghiến lợi đọc tên Từ Khánh Nguyên, chẳng lẽ… đang ghen đó sao?”

 

Không ngờ đại tướng quân dứt khoát đáp:

— “Phải, ta đang ghen.”

 

Hả?

 

Ta nghi ngờ bản thân nghe nhầm, ngơ ngác nhìn hắn.

 

Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu lắng, nói từng chữ rõ ràng:

 

— “Phu nhân, ta có cảm tình với nàng.”

 

10. Phiên ngoại - Đại tướng quân 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Chuyện ta yêu thích Ninh Tam cô nương, người trong phủ ai cũng biết — chỉ có nàng là khúc gỗ, hoàn toàn không nhìn ra.

 

Năm ấy hồi kinh, Hoàng thượng thấy ta mỗi ngày chỉ ở lì trong nhà, mặt mày u ám, liền giao cho một công vụ.

 

Bí mật điều tra Tam hoàng tử, xem hắn lui tới với những ai, có mưu đồ phản nghịch hay không.

 

Tra đến phủ Thượng thư bộ Hộ – nhà họ Ninh, lại bất ngờ tìm được một quyển sổ kỳ quái dưới gối đầu của Ninh Tam cô nương.

 

Bên trong ghi tên rất nhiều thiếu niên thanh niên đang tuổi cập kê ở kinh thành.

 

Nào là con nhà thanh bạch, công tử quý tộc sa sút, tài tử Hàn Lâm v.v...