Mà tên ta — cũng ở ngay đó.
Nét chữ của Ninh Tam cô nương xấu đến mức khiến người ta nghi ngờ nàng nhúng chân gà vào mực mà viết.
Hai chữ "Lý Túc" bị nàng viết đến nát bươm, không nỡ nhìn thẳng.
Ta cố nén lòng đọc phần chú thích phía sau.
Lý Túc: Nhị phẩm Đại tướng quân, bổng lộc tạm ổn, là một tên ở ẩn chính hiệu.
Ưu điểm: Gia đình đơn giản, không lo tranh sủng đấu đá. Vai rộng eo thon, vóc dáng võ tướng, chuyện vợ chồng… rất ổn!
Khuyết điểm: Quá trầm lặng, không biết đùa giỡn.
Tổng kết: Là mẫu “nam nhân tiết kiệm kinh tế”, có thể gả. Để ta từ từ tiếp cận.
Vậy nên ta bắt đầu tò mò xem cái người định “từ từ tiếp cận” ta là thần thánh phương nào.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng là vào một ngày xuân.
Lão Vương phi gửi thiệp mời các nhà đến ngắm hoa.
Nói trắng ra thì — chính là một buổi tiệc xem mắt trá hình.
Lão Vương phi ghé tai ta nói nhỏ:
— “Hoàng thượng sốt ruột hôn sự của ngươi. Hôm nay các tiểu thư đều có mặt, hễ ngươi vừa ý ai, cứ việc mở miệng.”
Các tiểu thư hôm ấy ai nấy đều ăn mặc đơn giản, mộc mạc. Mỗi khi ta đảo mắt qua, bọn họ liền cúi đầu né tránh.
Tựa như ta là hung thần ác sát vậy.
Ta thầm thấy buồn cười.
Ta xuất thân dân dã, trong mắt họ chẳng khác gì một tên phú hộ mới phất.
Không thế gia, không hậu thuẫn, không học vấn, làm sao lọt được vào mắt họ.
Ta lại nhớ đến Ninh Tam cô nương.
Trong mắt nàng, ta lại là người có thể lấy — thật là thú vị.
Nghe có người gọi:
— “Đại tỷ, rốt cuộc tỷ cũng đến rồi!”
Đó chính là Ninh đại tiểu thư — tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng.
Ta ngẩng đầu nhìn theo, hơi ngẩn người.
Mật thám báo về, tên tự của Ninh Tam cô nương là Ninh Đại Ngọc.
Nhưng nàng chưa bao giờ để người khác gọi mình như vậy. Mỗi lần nghe thấy đều xấu hổ đến đỏ mặt — không rõ nguyên do.
Ai mà ngờ, ta còn đang ngẩn người nhìn đại tiểu thư, lão Vương phi đã âm thầm ghi nhận — cho rằng ta vừa ý Ninh Đại Uyển.
Thế là lại sinh thêm một tầng hiểu lầm.
Thật ra, ta nhìn thấy Ninh Tam cô nương là ở hậu hoa viên trong vương phủ.
Mẫu đơn nở rộ, rực rỡ bao quanh lấy một thiếu nữ.
Nàng mặc một thân áo lục nhạt, đầu đội mũ tử kim khảm phượng, tay cầm một cây gậy vàng óng.
Nàng cười tươi như hoa, mắt sáng long lanh. Chỉ cần nhìn một cái liền cảm thấy nàng tràn đầy sinh khí, như hội tụ linh khí của cả mùa xuân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên cạnh nàng là một đám trẻ con, nhao nhao giục:
— “Tỷ tỷ ơi! Kể tiếp đi!”
Ninh Tam cô nương cầm gậy múa một vòng, giả giọng quái đản kêu:
— “A da da da! Nói tiếp chuyện hôm qua! Đường Tăng cùng ba đồ đệ đi đến Hỏa Diệm Sơn, bị ngọn lửa cháy hừng hực chặn đường, không thể tiếp tục hành trình… May mà…”
Nàng hào hứng kể, nào là Ngưu Ma Vương, Thiết Phiến công chúa, hết nhân vật thần thoại này đến nhân vật khác, nghe mà mê mẩn.
Cuối cùng, nha hoàn Thúy Thúy nhỏ giọng nhắc:
— “Tiểu thư, tiệc sắp tàn rồi, chúng ta nên rời đi thôi.”
Lũ trẻ lập tức la ó, không chịu tan.
Công tử phủ Bình Khang hét to:
— “Ngày mai ta sẽ năn nỉ tổ mẫu tổ chức tiệc, mời tỷ nhớ đến nhé!”
Tiểu thư nhà Trấn Quốc Công cũng nhao nhao:
— “Ngày mốt đến lượt nhà ta, ta cũng mời tỷ!”
Từng đứa từng đứa giơ tay lên, tranh nhau đòi mời nàng đến tiệc.
Ta nhìn nụ cười rạng rỡ của Ninh Tam cô nương, thầm nghĩ — khó trách mùa xuân năm nay, yến tiệc trong kinh thành nhiều như nấm mọc sau mưa.
Cũng khó trách, một thứ nữ như nàng lại có danh tiếng tốt trong miệng các vương công quý tộc.
Mật thám từng nói, nàng hiện giờ trong phủ cũng được yêu thương, rất có chỗ đứng.
Thì ra, là nhờ thủ đoạn này.
Chỉ cần thu phục được đám "tiểu tổ tông" này, nàng liền có một lớp lá chắn vững chãi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
— “Tam tỷ tỷ, chiếc mũ phượng tử kim này với gậy Kim Cô Bổng, cho bọn muội sờ thử một chút được không?”
Lũ trẻ chớp mắt chờ mong.
Ninh Tam cô nương hào phóng cười:
— “Về nhà ta sẽ làm cho mỗi đứa một bộ!”
Bọn nhỏ hò reo vui sướng.
Nha hoàn Thúy Thúy liền mở túi bạc, bọn trẻ tự giác lấy bạc ra trả.
Từng đồng bạc trắng loáng chảy vào túi của Ninh Tam cô nương.
Nàng cười đến nỗi mắt cong cong như trăng khuyết, chẳng khác nào một tiểu tài nữ mê tiền.
Về sau, ta liên tục dự vài bữa yến tiệc, thỉnh thoảng cố ý lượn qua trước mặt nàng.
Chẳng phải nàng bảo sẽ “từ từ tiếp cận” ta sao?
Sao mãi chẳng thấy hành động?
Ninh Tam cô nương mỗi lần chỉ đỏ mặt nhìn ta một cái, rồi nhanh chóng chuồn đi.
Có lúc ta còn cảm thấy nàng đang lén lút quan sát mình.
Nhưng mỗi lần ánh mắt ta quét tới, nàng lại lập tức dời mắt.
Rốt cuộc ta không nhịn được, lệnh người lén trộm quyển sổ của nàng ra xem tiếp.
Trang viết về ta, được nàng tô vẽ thêm rất nhiều chi tiết:
Lý Túc: Nhị phẩm Đại tướng quân, bổng lộc tạm ổn. “Trạch nam” (gạch bỏ) — thực ra không hề trạch!