Hai năm trước, tôi buôn bán dược liệu nhỏ, kiếm được một khoản, đầu năm nay đã thuê một cửa hàng gần trường cấp ba của Thẩm Oánh để mở siêu thị.
Thẩm Hồng Chương thỉnh thoảng lại như một bầy châu chấu đến càn quét một lần, tôi cũng đành nhịn. Nhưng vài ngày trước, ông ta đã nhắm đến quầy thu ngân của tôi.
Tôi và ông ta đã đánh nhau một trận, cửa hàng bị đập nát tan.
Tôi đang bận dọn dẹp đống hỗn độn, Thẩm Hồng Chương lấy việc tôi bị thương làm cái cớ để lừa Thẩm Oánh ra khỏi trường.
Ông ta cho cô bé uống thuốc, rồi bán đi đến câu lạc bộ ở khu nhà giàu Đông Giao.
Tôi đã tìm mọi cách để trà trộn vào, Thẩm Oánh đã bị chúng đe dọa, buộc phải điểm chỉ vào giấy tờ. Tôi đã van xin người quản lý đó rất lâu, cuối cùng anh ta cũng đồng ý cho tôi thay thế Thẩm Oánh. Vì khuôn mặt này của tôi, và cũng vì tin tức tố của tôi.
Tôi đưa Thẩm Oánh về nhà và sắp xếp ổn thỏa, vội vàng quay lại, vừa đeo tấm thẻ lên, người quản lý đã dẫn tôi đến phòng riêng. Và rồi tôi đã nhìn thấy Lục Kinh Vân.
Một Lục Kinh Vân không hề quen biết tôi. Phải diễn tả tâm trạng đó thế nào đây?
Có vẻ như ông trời đang thương hại tôi, mà cũng có vẻ như đang trêu đùa tôi. Dù sao thì mọi thứ đã đi đến bước này.
Hai mươi triệu đó, câu lạc bộ sẽ rút sáu mươi phần trăm.
Tám triệu còn lại, tôi dự định dùng năm triệu để lo cho Thẩm Oánh đi du học, hai triệu nữa làm của hồi môn cho em ấy.
Thế là vừa vặn còn lại một triệu.
7.
Khi tôi về đến phòng trọ đã gần 4h sáng.
Toàn thân đau nhức không chịu nổi, tôi đành nằm luôn trên sofa chợp mắt một lúc.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy Thẩm Oánh gọi tôi: "Anh, anh! Anh bị sốt rồi, dậy uống thuốc đi rồi ngủ tiếp."
Tôi mở mắt ra, thấy bên ngoài trời đã sáng.
Thẩm Oánh đã thay xong đồng phục, đeo cặp sách, lúc này đang bưng nước và cầm thuốc ngồi xổm trước mặt tôi: "Anh, anh bị cảm à? Hay là uống thêm hai viên thuốc cảm nữa nhé?"
Tôi lắc đầu, cầm viên thuốc nuốt chửng với nước: "Đi thôi, anh đưa em đi học."
"Không cần đâu anh, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, em..."
Tôi đẩy em ấy ra cửa, lấy cặp sách đeo lên vai mình: "Nói ít thôi, sau này trừ anh ra, ai đến tìm em cũng không được đi theo người đó, nghe rõ chưa?"
Thẩm Oánh xìu mặt xuống, "vâng" một tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau tôi.
Nhìn thấy em ấy vào đến cổng trường, tôi đi tới siêu thị, xách hai túi đồ ăn và đồ dùng lớn để ở phòng bảo vệ.
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Thẩm Oánh ở nội trú, nửa tháng mới về nhà một lần, em ấy chưa bao giờ mở lời hỏi tôi cần gì, tôi chỉ sợ em ấy chịu thiệt thòi.
Rời khỏi trường, tôi ghé vào ngân hàng, làm một cái thẻ, chuyển vào một triệu.
Trở về khu chung cư, quả nhiên tôi nhìn thấy Thẩm Hồng Chương ở dưới cầu thang, cười ranh như một con cáo.
"Con trai tốt, nghe nói mày cặp với đại gia à, một triệu đối với mày đâu có là vấn đề?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nén sự ghê tởm, ném tấm thẻ xuống đất: "Cầm số tiền này rồi cút đi cho khuất mắt, sau này còn dám đến tìm Thẩm Oánh, tôi nhất định phế ông!"
Lên lầu, vừa mò chìa khóa ra, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Tôi cắn chặt quai hàm, vừa quay người lại vừa giơ nắm đ.ấ.m lên: "Mẹ kiếp, ông vẫn chưa chịu..." Từ "thôi" cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng.
Vì tôi nhìn thấy một đội hình wifi.
Đầu tiên là quản gia chú Lý đang mỉm cười.
Thứ hai là một người đàn ông mặc vest đang cầm hộp thuốc.
Thứ ba là Lục Kinh Vân đeo kính râm.
Tôi lặng lẽ hạ nắm đ.ấ.m xuống, cười giả lả: "Xin hỏi ba vị... có chuyện gì không?"
Chú Lý lên tiếng trước tiên: "Anh Thẩm, người giúp việc sáng nay đến dọn dẹp phòng anh, phát hiện ga trải giường có vết máu."
Người đàn ông mặc vest tiếp lời: "Xin phép cho tôi được khám cho anh!"
Lục Kinh Vân cuối cùng tổng kết: "Mở cửa."
Mẹ kiếp… Ai có cái hố nào cho tôi chui xuống với!
8.
Cái gã Lục Kinh Vân này đúng là chuyên gia làm màu, cứng nhắc ngồi trên chiếc sofa vải của tôi như thể nó là sofa da thật.
Tôi bê một cái ghế đẩu nhỏ đặt đối diện anh ta, rồi ngồi phịch xuống.
Người đàn ông mặc vest, à không, bác sĩ Tiêu, nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Tôi cười gượng, dưới sáu con mắt đang nhìn chằm chằm, tôi vung tay cởi chiếc áo hoodie.
Lục Kinh Vân cau mày một cách khó nhận ra.
Tôi giả vờ không thấy, giơ khuỷu tay lên cho bác sĩ Tiêu xem.
"Chảy m.á.u là ở đây, mấy hôm trước đánh nhau với người ta mà ra, tối qua... không chú ý nên cọ rách."
"Nhưng trên ga trải giường không chỉ có một vết máu." Chú Lý lên tiếng nhắc nhở.
Tôi đã chẳng còn biết liêm sỉ là gì, liếc nhìn người nào đó, thản nhiên nói: "Đúng vậy, lăn qua lăn lại mà, khó tránh khỏi cọ dính khắp nơi."
Không khí bỗng nhiên yên lặng, yên lặng đến đáng sợ.
Bác sĩ Tiêu ho một tiếng: "Tôi nghĩ vẫn cần kiểm tra cho chắc."
Tôi không chịu nổi nữa. Tôi nhắm mắt lại, nhìn về phía Lục Kinh Vân, kéo mặt xuống, im lặng.
Giằng co nửa phút.
Lục Kinh Vân cuối cùng cũng mở lời: "Băng bó cho cậu ta đi."
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.