Là Alpha Nhưng Có Thể Mang Thai

Chương 5



Bác sĩ Tiêu thuần thục băng bó cho tôi, nhận thấy tôi bị sốt lại kê thêm một ít thuốc, rồi nhanh nhẹn dọn dẹp hộp thuốc.

Chú Lý đã đứng ở cửa, có vẻ như sắp rời đi.

Tôi lấy chiếc áo hoodie vừa mặc vừa nói tạm biệt, tiếng đóng cửa vang lên, tôi thò đầu ra khỏi áo hoodie...

Cái pho tượng phật lớn trên sofa kia vẫn còn ở đó!

Tôi vuốt tóc hai cái, chậm rãi chỉnh lại quần áo, thỉnh thoảng liếc nhìn anh ta: "Sao anh còn chưa đi?"

"Tối qua khi cậu rời đi, đã ngắt một đóa hoa hồng trong vườn."

"..."

Tôi lặng lẽ dời ánh mắt đi, nói nhỏ: "Cái đó... tôi chưa thấy hoa hồng trắng bao giờ, nó nở đẹp quá, nhất thời không kiềm lòng được..."

"Là tôi trồng."

Tôi nghẹn họng, nhưng vẫn cố đáp: "... Vậy anh giỏi thật."

"Trong vườn có hơn chục loại hoa, chỉ có hoa hồng trắng là do tôi tự tay trồng."

Tôi cười khan hai tiếng, đang định móc ví ra đền anh ta hai trăm ngàn thì nghe thấy anh ta nói: "Tôi đã nói tôi tên là Lục Kinh Vân."

"... À, tôi nhớ rồi."

"Nhưng tối qua cậu gọi là Lục Kinh Ngư, hai lần."

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Tôi im lặng.

Lục Kinh Ngư, là cái tên mà Thẩm Tuần ngày xưa vô thức gọi ra khi làm nũng với Lục Kinh Vân ngày xưa.

Tối qua tôi đúng là đầu óc không tỉnh táo.

"Cái đó..." Tôi ho nhẹ một tiếng, cố giải thích, "Tôi nói vấp thôi, anh đừng để ý."

Vẻ mặt Lục Kinh Vân không đổi, ánh mắt tĩnh lặng: "Tin tức tố của tôi, cơ thể cậu dường như không hề bài xích."

Đúng vậy, mười năm trước đã bị nhét vào gáy rồi, sao mà bài xích được nữa?

Tôi gượng cười, rút hai trăm ngàn từ ví ra đặt lên bàn trà: "Chắc là trùng hợp thôi. Này, coi như tôi đền hoa hồng cho anh, sau này sẽ không ngắt nữa."

Ánh mắt dò xét của Lục Kinh Vân vẫn luôn đặt trên mặt tôi: "Thẩm Tuần."

"Gì?"

"Trước đây, có phải chúng ta đã từng gặp nhau?"

Khóe môi tôi từ từ hạ xuống. Ánh mắt của Lục Kinh Vân có sự dò xét, có sự đề phòng, chỉ duy nhất không có sự thoải mái quen thuộc của tôi. Anh ta nhìn tôi, vẫn như đang nhìn một người xa lạ.

Tôi lại khoác lên mình nụ cười, nhìn quanh một lượt: "Anh Lục, tôi chỉ là một người bình thường cần kiếm tiền nuôi em gái ăn học, kinh tế của tôi như anh thấy đó, nếu không phải tối qua, có lẽ cả đời cũng không thể gặp được anh."

Lục Kinh Vân khẽ rũ mi mắt, che đi sự sắc lạnh đó. Vẻ mặt này, khiến tôi có chút bàng hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cúi đầu hít một hơi, đi đến cửa, mở cửa cho anh ta: "Làm phiền anh lâu rồi, anh về đi."

Lục Kinh Vân đi đến cửa, giọng nói hờ hững: "Tuần sau, thứ Hai và thứ Ba, hãy để trống hai ngày này, tối Chủ Nhật tuần này tôi sẽ cử người đến đón cậu."

"?"

"Đó là kỳ mẫn cảm của tôi."

"Ồ, được." Suýt nữa lại nghĩ lung tung.

Đóng cửa lại tôi mới ngẫm ra. Vậy nên anh ta đích thân đưa người đến kiểm tra m.ô.n.g tôi, là để chuẩn bị cho kỳ mẫn cảm của mình sao?

9.

Kỳ mẫn cảm của Lục Kinh Vân, không gì hơn ngoài việc tôi bị lật tới lật lui, rồi lại lật lui lật tới.

Nhưng tôi quên mất, còn phải bị cắn tới cắn lui.

Bị ấn vào cửa phòng tắm mà cắn, bị ép vào cửa sổ sát đất mà cắn, bị đè trên thảm mà cắn, bị ghì trên giường anh ta mà cắn...

Từng luồng tin tức tố đã dồn nén bấy lâu, toàn bộ được truyền vào cơ thể tôi.

Tôi cảm thấy mình như đang được bao bọc trong lớp sương lạnh, nhưng cơ thể đang phủ lên người lại nóng bỏng.

Thân quen, nhưng xa lạ; gần gũi, nhưng lại xa cách.

Lục Kinh Vân cắn đủ rồi thì lật tôi lại. Ánh mắt tôi lơ đãng nhìn chiếc đèn chùm trong phòng ngủ của anh ta.

Hơi khó phân biệt đâu là mơ, đâu là thực. Tôi giơ tay lên, muốn xin một cái ôm. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lục Kinh Vân, tôi hoảng loạn nở một nụ cười.

Trong đôi mắt đen ấy, chỉ có dục vọng, không có tình cảm, giống như một con d.a.o sắc bén, dễ dàng cắt đứt sự bàng hoàng của tôi.

Tôi rụt tay lại, rúc vào trong gối. Vừa định xoay người, Lục Kinh Vân đã giữ chặt vai tôi, mồ hôi nóng chảy dọc theo quai hàm, hơi thở dần trở nên bình ổn.

Tôi nuốt nước bọt khan, hỏi một cách không chắc chắn: "Anh xong chưa?"

Lục Kinh Vân nhìn chằm chằm tôi vài giây, ánh mắt di chuyển đến bàn tay phải đang giấu trong gối của tôi, giọng nói hơi khàn và dịu dàng: "Cậu có thể ôm tôi."

Tôi sững sờ một lát, rồi từ từ mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót vô cớ: "Không muốn ôm."

"Tôi chỉ... tay bị lạnh thôi."

10.

Lục Kinh Vân dường như khá hài lòng với người bạn tình là tôi.

Ngoài hai đến ba ngày mẫn cảm mỗi tháng, mỗi tuần anh ta cũng có một đến hai ngày đến đón tôi dưới chung cư hoặc ở trước cổng siêu thị.

Phần lớn thời gian là trợ lý Lâm lái xe đến đón, thỉnh thoảng là Lục Kinh Vân tự mình lái xe.

Trong biệt thự bây giờ có một đôi dép đi trong nhà dành riêng cho tôi, do chú Lý chuẩn bị.

Tôi cũng có thể ở lại đó qua đêm, đôi khi ở phòng khách, đôi khi ở phòng ngủ của Lục Kinh Vân. Anh ấy dường như không còn lạnh lùng với tôi nữa.

Khi hút thuốc sau khi xong việc, anh ta cũng biết chia cho tôi một điếu, tôi ngắt hoa hồng trắng của anh ta mang về nhà cũng không bị tính sổ.