Thấy tôi không nhúc nhích, Thẩm Oánh nhét gói giấy vào tay tôi, rồi chạy đến khu vực đồ rang: "Anh, em đi quét vỏ hạt dưa đây, anh đừng có chạy xa nhé."
"..." Cạn lời. Tôi nhíu mày, bực bội nói: "Anh không có tay à?"
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Lục Kinh Vân giơ bàn tay đầy bụi bẩn lên lắc qua trước mặt tôi.
Tôi bĩu môi, thật lắm chuyện, chúng tôi đều lấy mu bàn tay quẹt một cái là xong.
Tôi rút một tờ giấy ra, lau dọc theo trán anh ta, lẩm bẩm: "Lau mồ hôi xong thì không được đòi tiền công nữa đấy..."
Lục Kinh Vân nghiêng mặt, hất cằm: "Vậy thì cậu phải lau cho cẩn thận đấy."
"..." Có bệnh.
14.
Lục Kinh Vân dùng hai mươi phút để chuyển hết tất cả hàng hóa.
Nhân lúc anh ta vào nhà vệ sinh rửa tay, tôi cầm hai chai nước đi ra đưa cho anh Vu.
Khi mới mở siêu thị, tôi chẳng biết gì cả, có mấy nhà cung cấp đều là do anh Vu giới thiệu. Tôi thật lòng cảm ơn anh ấy.
Anh Vu chỉ nhận một chai nước.
Đang định đưa thêm cho anh ấy một điếu thuốc, tôi sờ vào túi quần mới nhớ ra bao thuốc đã bị Lục Kinh Vân tịch thu. Tôi đành cười một cách ngượng ngùng.
Anh Vu cũng cười, nhìn về phía sau tôi: "Gặp lại sau nhé, Tiểu Tuần."
Nhìn theo bóng anh Vu đi rồi, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lục Kinh Vân đang mặc chiếc áo sơ mi đen. Không biết anh ta đã đứng đó bao lâu rồi.
Tôi đi tới trả lại áo khoác cho anh ta, tiện thể đưa chai nước còn lại trong tay: "Anh vất vả rồi, tôi nói với hai cô bé một tiếng..."
"Tôi không cần."
Bàn tay đưa nước khựng lại giữa không trung, không cần thì thôi.
Nói chuyện xong với Tiểu Mỹ, tôi tìm thấy Thẩm Oánh trong kho hàng.
"Chiều nay em trông coi giúp anh một lúc nhé, nếu trước 6h mà anh chưa về, thì đóng cửa sớm, à mà, bữa tối tự lo không cần đợi anh, nghe rõ chưa?"
Hai mắt Thẩm Oánh sáng lấp lánh nhìn tôi: "Anh, em thật sự sắp được làm cô rồi sao?"
"..."
Thấy tôi không nói gì, Thẩm Oánh hơi hoảng hốt giải thích: "Anh, em không cố ý nghe lén đâu, anh trai đó vào siêu thị đi dạo một lúc rồi vào thẳng kho hàng, mặt anh ấy lạnh tanh em tưởng anh ấy đến gây rắc rối cho anh, vừa cầm chổi đi đến cửa thì nghe thấy anh ấy nói... nói anh gầy đi, em tưởng hai người đang ôn lại chuyện xưa, nên không nhịn được nghe tiếp... Anh, em xin lỗi..."
Thẩm Oánh nói càng lúc càng nhỏ, tôi bật cười bất lực, xoa đầu em ấy: "Anh không trách em đâu, xin lỗi làm gì? Còn cái chuyện làm cô gì đó, em đừng có nghĩ lung tung nữa, không có đâu."
"A?"
"A cái gì mà a, với lại anh trai lạnh lùng mà em nói, anh ta là... là Sếp cũ của anh, giữa anh và anh ta... không phải như em nghĩ đâu."
Thẩm Oánh "ồ" một tiếng, rồi rầu rĩ bỏ đi.
Ngồi vào xe của Lục Kinh Vân, anh ta đang cầm điện thoại nhắn tin.
Đợi anh ta đặt điện thoại xuống, tôi mới hỏi: "Chúng ta đi đến bệnh viện mà tôi đã đến lần trước à?"
Lục Kinh Vân như không nghe thấy, không nói một lời mà thắt dây an toàn, một tay đánh vô lăng lái xe đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi lại chọc giận anh ta lúc nào thế này???
Lục Kinh Vân hôm nay thật sự rất kỳ lạ.
Con đường trước mắt càng lúc càng quen thuộc, tôi không kìm được lại lên tiếng: "Lẽ nào anh định đưa tôi về nhà anh? Nhưng cơ thể tôi bây giờ không thể..."
"Thẩm Tuần." Giọng Lục Kinh Vân thấp xuống, ẩn chứa sự tức giận, "Bây giờ chúng ta không phải là mối quan hệ hợp đồng nữa."
"Biết rồi, anh đừng giận."
"..."
Lục Kinh Vân cứng họng.
Trong lúc xe dừng đèn đỏ, tôi dò hỏi: "Vậy anh đưa tôi về đó làm gì?"
Đèn đỏ chuyển xanh, Lục Kinh Vân nhìn tôi, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường thấy: "Không thể là đưa cậu về ăn một bữa cơm đơn giản thôi sao?"
"Ồ, nhưng tôi ăn rồi."
"Húp hai ngụm nước cơm đó mà cậu bảo đã ăn rồi à?"
"Ừ, dù sao bây giờ tôi thấy no rồi."
Lục Kinh Vân dường như bị chọc cười đến phát bực: "Vậy thì cậu nhìn tôi ăn."
"..." Đồ đáng ghét.
15.
Bữa cơm Lục Kinh Vân mời tôi không hề đơn giản. Gần như đủ cả Tám Món Ăn Chính của Trung Quốc.
Nhìn thế nào cũng có vẻ giống như... bữa cơm chia tay?
Lục Kinh Vân lên lầu thay quần áo, chú Lý cầm đũa công cứ gắp thức ăn cho tôi liên tục.
Không lâu sau, Lục Kinh Vân xuất hiện ở nhà ăn, tự nhiên kéo một chiếc ghế bên cạnh tôi ra. Ngồi xuống rồi bưng cái đĩa đầy ắp trước mặt tôi, bắt đầu bóc tôm.
Tôi liếc nhìn sắc mặt anh ta, đang định hỏi khi nào thì đi bệnh viện, thì điện thoại của anh ta reo lên.
Lục Kinh Vân không hề vội vàng, sau khi đặt một con tôm to nguyên vẹn vào bát tôi, anh ta mới giơ tay lên, nói: "Lấy giúp tôi."
Tôi giúp anh ta lấy điện thoại ra, thấy màn hình hiển thị "Mẹ", lập tức như bị bỏng mà ném xuống bàn.
Lục Kinh Vân liếc nhìn tôi, tiếp tục cầm một con tôm khác lên bóc một cách thong thả: "Bắt máy, bật loa ngoài."
"... Ồ." Tôi nhanh chóng ấn hai cái.
Ngay sau đó, một giọng nói đầy giận dữ vang lên: "Tại sao trưa nay lại thất hẹn?"
Lục Kinh Vân đưa con tôm thứ hai vừa bóc xong đến tận miệng tôi, tôi đang bận hóng hớt, vô thức há miệng nhận lấy, vừa nhai vừa nghe anh ta nói: "Thứ nhất, con không hề đồng ý sẽ đến dự, là mẹ tự ý sắp xếp; thứ hai, con đã nói với mẹ từ lâu rồi, con không thích Omega."
"Lục Kinh Vân! Thái độ của con là thế nào?"
"Thái độ của con bao năm nay vẫn không thay đổi, ngược lại là mẹ, vẫn luôn làm những việc vô ích."
"Lục Kinh Vân!" Sau một tiếng hét giận dữ, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng thở khò khè khe khẽ.
Tôi có thể hình dung ra cảnh phu nhân Lục tức đến mức nhắm nghiền mắt, hít từng hơi.