Thế nhưng Lục Kinh Vân chẳng hề mảy may, thản nhiên nói: "Không có chuyện gì khác thì con cúp máy đây."
Lục Kinh Vân ra hiệu cho tôi cúp điện thoại. Nhưng tôi đâu có dám, khoanh tay nhìn trời nhìn đất, giả vờ như đang bận rộn.
Lục Kinh Vân vừa cởi găng tay ra, giọng của phu nhân Lục lại vang lên trong điện thoại, mang theo chút nức nở bi thương: "Lục Kinh Vân, con nhất định phải... dây dưa với Alpha đó sao?"
"Mẹ theo dõi con?" Lục Kinh Vân khó chịu cau mày.
"Theo dõi? Đúng! Mẹ theo dõi con! Lục Kinh Vân, chị và anh trai con đều mất rồi, mẹ chỉ còn lại con, tại sao... tại sao con lại không nghe lời mẹ!"
Tôi có linh cảm rằng những gì phu nhân Lục sắp nói tôi không nên nghe tiếp, đang chuẩn bị chuồn đi thì Lục Kinh Vân giữ chặt vai tôi.
Tôi ngồi như trên đống lửa, nghe tiếng phu nhân Lục khóc nức nở gần như sụp đổ trong điện thoại: "Viện trưởng trung tâm điều trị... đích thân đảm bảo với mẹ, con đã quên sạch rồi, con đã thay đổi rồi! Thế mà con vừa gặp cậu ta, vẫn bị cậu ta dắt mũi... Cậu ta rốt cuộc có gì tốt chứ, lại còn là một Alpha... Tại sao con lại không thể quên cậu ta?"
Sau một trận khóc nức nở, phu nhân Lục cúp máy trước.
Lục Kinh Vân vẫn im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại cho đến khi màn hình tắt, sắc mặt anh ta trắng bệch, mãi một lúc lâu sau không có phản ứng gì.
Tôi nhìn chú Lý, chú Lý khó xử lắc đầu với tôi.
Tôi hiểu sai ý, tưởng ông ấy bảo tôi né đi một lát. Vừa đứng dậy, Lục Kinh Vân đột nhiên túm chặt cổ tay tôi.
Khi nhìn về phía tôi, trong mắt anh ta là sự hoảng loạn không kịp che giấu. Yết hầu anh ta lên xuống hai lần, mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ăn no chưa?"
Tôi gật đầu.
Lục Kinh Vân lại không nói gì nữa, ánh mắt nhìn vào một khoảng không vô định, không biết đang nghĩ gì.
Tôi có chút bồn chồn, ho nhẹ một tiếng, cẩn thận hỏi: "Cái đó... khi nào chúng ta đi bệnh viện?"
Lục Kinh Vân lấy lại tinh thần: "Lại không khỏe sao?"
Tôi lắc đầu.
Lục Kinh Vân có vẻ nhẹ nhõm: "Vậy thì không cần vội đi bệnh viện, ngày mai đi cũng được."
Tôi nhíu mày: "Anh không phải đang vội vàng bỏ..."
"Không phải!" Lục Kinh Vân đột nhiên cao giọng, khi đối diện với ánh mắt của tôi, lại như một quả bóng bị xì hơi, rũ xuống một cách bất lực: "Xin lỗi, là do tôi không nói rõ. Ở siêu thị, tôi nói đưa cậu đến bệnh viện, là vì nghe cậu nói không khỏe, không phải như cậu nghĩ đâu."
Lục Kinh Vân ngẩng đầu nhìn tôi: "Câiu và đứa bé, tôi đều sẽ chịu trách nhiệm."
"Ồ, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, còn về đứa bé, anh không có cơ hội đó đâu."
"Ý cậu là sao?" Giọng nói vốn luôn điềm tĩnh của Lục Kinh Vân lúc này lại có chút run rẩy.
Tôi mỉm cười, nhớ lại lời bác sĩ đã nói, còn chưa kịp sắp xếp ngôn từ, điện thoại của tôi reo lên. Vừa bắt máy, tiếng khóc của Thẩm Oánh vang lên: "Anh... Thẩm Hồng Chương... đến siêu thị rồi..."
16.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước cửa siêu thị đông nghẹt người.
Tôi chen qua đám đông lao vào, Thẩm Hồng Chương đang nắm tóc Thẩm Oánh uy h.i.ế.p em ấy mở quầy thu ngân.
"Anh..."
"Thẩm Hồng Chương! Ông đang muốn c.h.ế.t đây mà!" Tôi chộp lấy chiếc hộp sắt trên quầy giáng mạnh vào sau gáy ông ta: "Buông em ấy ra!"
Thẩm Hồng Chương nồng nặc mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu, đúng lúc tôi chuẩn bị tung nắm đấm, ông ta đột nhiên dùng sức đẩy Thẩm Oánh về phía trước.
Tôi hoảng loạn đỡ lấy Thẩm Oánh, lùi lại hai bước rồi đập mạnh vào góc nhọn của tủ kính, lưng tôi lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
"Anh... anh có sao không..."
Tôi gượng cười, lắc đầu, ôm chặt Thẩm Oánh lùi sang một bên, nhường chỗ cho Lục Kinh Vân vừa đến.
Lục Kinh Vân liếc nhìn tôi, bước lên phía trước, tung một cú đá mạnh vào n.g.ự.c Thẩm Hồng Chương.
Thẩm Hồng Chương ngã xuống đất rồi liên tục chửi bới, Lục Kinh Vân túm cổ áo ông ta kéo lên, những cú đ.ấ.m liên tiếp trúng người.
Dù là Lục Kinh Vân bây giờ ăn mặc lịch lãm, hay Lục Kinh Vân ngày xưa với áo thun trắng và quần nỉ, khi đánh người, đều tàn nhẫn như nhau.
"Anh! Anh cười cái gì... Anh rốt cuộc có sao không? Mặt anh tái mét rồi kìa..."
Tôi hoàn hồn, kìm lại cơn đau và an ủi: "Anh không sao. À phải rồi, đã gọi cảnh sát chưa? Tiểu Mỹ đâu rồi?"
Thẩm Oánh gật đầu: "Thẩm Hồng Chương vừa vào em đã gọi cảnh sát rồi, chị Tiểu Mỹ lao lên cản ông ấy lại, bị ông ấy đẩy ngã đập đầu, em bảo chị ấy vào kho hàng trốn..."
Cơn đau lại ập đến, tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt lòng bàn tay: "Em làm tốt lắm. Bây giờ em vào kho hàng... đỡ chị Tiểu Mỹ ra, anh gọi xe đưa hai đứa... đi bệnh viện."
Thẩm Oánh không phản ứng, cúi đầu, ngơ ngẩn.
"Sao thế?"
Giọng Thẩm Oánh nức nở: "Anh... anh hình như... đang chảy máu... nhiều lắm..."
Tôi nhìn xuống theo ánh mắt của em ấy.
Chiếc quần thể thao màu xám nhạt loang ra thành màu sẫm, trên đôi giày trắng có vài vệt đỏ tươi. Tôi sững sờ một lát, vô thức đưa tay lên ấn vào bụng dưới.
Ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với Lục Kinh Vân đang đánh người đến đỏ cả mắt.
Đầu óc tôi hơi mơ hồ, không biết phải phản ứng thế nào.
"Thẩm Tuần!"
Hai đầu gối đột nhiên mềm nhũn.
Mẹ nó, hình như tôi bị ngất vì mất m.á.u rồi.