Tháp Liệt Nhân trở thành Alpha đầu tiên mang thai, dư luận không mấy tốt đẹp, thậm chí rất nhiều người ác ý công kích một đêm từ Alpha mạnh nhất biến thành kẻ bị đánh dấu rồi mang thai, chẳng còn ra Alpha hay Omega gì.
Sắt Mễ Tư tràn đầy tin tưởng, vốn tưởng rằng người anh kiêu ngạo ngông cuồng sẽ không chịu nổi sự tương phản này mà suy sụp. Nhưng Tháp Liệt Nhân chẳng những không hề bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn rất vui vẻ chia sẻ hạnh phúc của mình trên mạng.
Tháp Liệt Nhân dường như chẳng hề bối rối.
Sắt Mễ Tư nhìn bức ảnh kia, ánh mắt cố chấp điên cuồng: "Dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì mày có thể thay đổi anh ấy? Tại sao... Tại sao lại mang thai!"
Trong lúc hắn chìm đắm trong sự cố chấp điên cuồng của bản thân, lại không hề phát hiện nhiệt độ xung quanh ngày càng cao.
Đến khi hắn đột nhiên bừng tỉnh, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, đầu óc hỗn loạn, mỗi tế bào như đang bỏng cháy trong biển lửa.
Đây là... là nhiệt dung tuyến? Đồng tử Sắt Mễ Tư co rút lại. Loại vũ khí kiểu mới này chưa đến ba phút có thể vô thanh vô tức đưa bất kỳ sinh vật hay khung máy móc nào vào chỗ chết.
Sắt Mễ Tư đột nhiên nhảy lên, với tốc độ vượt quá giới hạn lao về phía lối thoát hiểm bên dưới.
Lối thoát hiểm là khoang thoát hiểm khẩn cấp hắn đã chuẩn bị sẵn, có thể chống đỡ lại 90% các cuộc tấn công vật lý.
Nhưng hiện tại toàn bộ biệt thự đều nằm trong vùng phủ sóng của nhiệt dung tuyến, cho dù Sắt Mễ Tư kịp thời phát hiện, còn chưa đến được khoang an toàn hắn kinh hoàng phát hiện sàn nhà dưới chân hắn đã bắt đầu tan chảy!
Hơi nước từ trong cơ thể hắn thoát ra cực nhanh, bốc hơi, hóa thành sương khói.
Sắt Mễ Tư sợ hãi thét chói tai, ngón tay muốn chạm đến lối thoát hiểm, đầu ngón tay lại giống như kem dính nhớp chậm rãi tan ra...
Đến khi lối thoát hiểm cuối cùng tiếp nhận được ý thức của hắn, tự động mở cửa lúc này, Sắt Mễ Tư chỉ còn lại ngũ tạng lục phủ và một lớp da thịt mất nước mỏng manh.
Cơ thể nhân bản mới tinh này, giờ đây chỉ có thể dựa vào nội tạng hoạt động, sự tấn công của nhiệt dung tuyến quá rõ ràng, cuối cùng tứ chi đều tan chảy, thân hình chỉ còn đầu và trái tim còn có thể hoạt động.
Cửa tự động cuối cùng cũng đưa hắn vào trong. Không khí mát lạnh của lối thoát hiểm gần như thiên đường, nhưng Sắt Mễ Tư đã mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, Sắt Mễ Tư vẫn không thể tin được, trong lòng chỉ có một ý niệm: Anh trai hắn không thể đối xử với hắn như vậy.
"Nguyên soái."
"Sao?" Ánh mắt Tháp Liệt Nhân nhìn thẳng phía trước.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành, mục tiêu không còn khả năng sống sót."
Tháp Liệt Nhân nhắm mắt lại, cau mày, lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Rất tốt."
Mặc dù cái chết của Sắt Mễ Tư là do chính anh ra lệnh, Tháp Liệt Nhân lại không có bất kỳ cảm giác trút được gánh nặng nào, ngược lại như có thứ gì đó đè nặng trong lòng.
Thẩm Việt cảm thấy tâm trạng Tháp Liệt Nhân hôm nay rất bất thường, cậu đã rất lâu rồi không cảm nhận được bầu không khí áp lực thấp như vậy.
Lúc này Tháp Liệt Nhân tựa lưng vào ghế cúi đầu, trên bàn bày những công việc cần xử lý hôm nay.
Thẩm Việt nhíu mày, vừa đúng một giờ trước, Kiều Tê đã gửi cho cậu một đường link, chúc mừng cậu phá kỷ lục trở thành người nổi tiếng có nhiều fan nhất mà lại không có tài khoản mạng xã hội.
Thẩm Việt nhìn một lượt mới biết được hai ngày nay trên Tinh Võng đầy rẫy những lời bàn tán, tất cả đều về Thẩm Việt và Tháp Liệt Nhân.
Người dân Liên Bang đã quen với việc hưởng thụ quyền tự do ngôn luận, bất kể là ca ngợi hay hạ thấp đều tràn đầy thành kiến và cực đoan.
Chuyện Tháp Liệt Nhân mang thai, thái độ của cư dân mạng cũng phân hóa rõ rệt tuy rằng hơn phân nửa là chúc phúc và mong đợi, nhưng cũng không thiếu những lời châm biếm cay nghiệt những người này phần lớn đều là fan cuồng chuyển sang anti.
Những lời hạ thấp chế nhạo đó, không nghi ngờ gì đã tổn thương lòng tự trọng mạnh mẽ của Tháp Liệt Nhân.
Thẩm Việt bắt đầu trách cứ sự chậm trễ của mình, cậu không nên xem nhẹ cảm xúc của Tháp Liệt Nhân. Cho rằng Tháp Liệt Nhân chịu ảnh hưởng của dư luận nên mới như vậy.
Thẩm Việt đến gần sờ đầu anh, muốn an ủi nhưng lại không thể thốt nên lời.
Tháp Liệt Nhân ngước mắt nhìn người phía sau ghế: "Thẩm Việt, có phải anh là một người rất vô tình không?"
Thẩm Việt cười nói: "Vô tình? Hoàn toàn ngược lại, chẳng phải vì gánh trên vai tình cảm quá nặng nên mới khiến anh đau khổ như vậy sao?"
Tháp Liệt Nhân khựng lại một chút.
"Vậy em không cảm thấy anh là một người vô tình sao?"
Thẩm Việt cúi người, hai đôi mắt gần gũi đối diện, cậu hôn lên trán Tháp Liệt Nhân.
"Chưa bao giờ."
"Giáo sư Ba Luân."
"De...De Jess thượng giáo?"
Trên Vĩnh Sinh Hào, một người đàn ông vẻ ngoài nho nhã ngơ ngác bước đi dọc hành lang bên cửa sổ mạn tàu. Anh ta vừa mới ra khỏi văn phòng của Genna, liền gặp được người mình thầm mến.
De Jess nở nụ cười, đúng là anh ta không biết làm sao: "Thật là kỳ lạ, sao ngài lại ở đây?"
"Anh... Anh nhận ra tôi?"
Ba Luân mang trên mình phong thái tri thức của người đắm chìm trong biển sách, vừa nhìn đã biết là người không có kinh nghiệm tình cảm gì. Vừa nhìn thấy De Jess đối diện, cả người anh ta đều trở nên không tự nhiên.
"Tôi còn đọc sách của ngài nữa, ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ lại gặp ngài ở đây."
Tôi đương nhiên nhận ra anh, De Jess thầm nghĩ, tôi đã đặc biệt lên mạng tra cứu thông tin về anh cả một ngày trời.
Nhà hát truyền trạm sơ hở khiến De Jess hoàn toàn trở thành tai mắt của quân đoàn Hắc Ám.
Bản thân De Jess cũng luôn lo lắng đề phòng, sợ hãi bị bắt được bằng chứng của mình, vẫn luôn chú ý đến chuyện nội bộ quân bộ, đặc biệt là hai ngày nay Vĩnh Sinh Hào đột nhiên có hai chuyên gia đến, hắn sợ hãi là nhắm vào chuyện truyền trạm, nên mới đặc biệt chờ đợi ở đây.
Giáo sư Ba Luân tức khắc thụ sủng nhược kinh: "À... Quá khen."
Nhìn biểu hiện của anh ta, De Jess càng thêm xác định mình lần này chọn đúng người.
"Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"
"Là vinh hạnh của tôi..."